Nghe nói như thế, trưởng lão của tộc La Hán Đạo Tín đứng ra: “Từ đầu đến cuối tên ma đầu Võ Vô Địch kia đều không nói mình là tộc nhân của tộc La Hán, bất quá hắn có đầu trọc thôi, cũng không phải là đầu trọc khắp thiên hạ đều là tộc nhân của tộc La Hán ta, đây là thành kiến của các ngươi.
Lui một vạn bước mà nói, coi như hắn thật sự là tộc nhân của tộc La Hán, nhưng mà hắn làm ra nhiều chuyện ác như thế, sớm đã bị tộc La Hán ta xoá tên, không tính được là tộc nhân của chúng ta, muốn tìm người chịu trách nhiệm cũng tìm không cần quăng lên trên đầu chúng ta.”
Hắn rất là bất mãn, không hy vọng tộc La Hán bọn họ phải đi cõng cái nồi này.
Dù sao nhiều chủng tộc tây Vũ Trụ phẫn nộ như vậy, coi như tộc La Hán lợi hại hơn nữa, chỉ sợ cũng sẽ không gánh được.
“Đạo Tín, hòa thượng các ngươi chuyện gì không biết làm, chứ chuyện đùn đẩy trách nhiệm ngược lại là làm rất giỏi, nếu như không phải là tộc La Hán các ngươi, làm sao lại xuất hiện một tên ma đầu làm hại thiên hạ như thế? Trách nhiệm này các ngươi không chịu, người nào chịu, kiểm điểm lại thật kỹ một chút sách giáo dục công dân của chính các ngươi.”