“Huyết quang tai ương cmm? Huyết cái rắm, dám đến tranh đoạt bảo vật với Tộc Voi ta, cũng chỉ có chết, là địch nhân có huyết quang tai ương, chúng ta tuyệt đối không có. Con lừa trọc nhà ngươi thế mà dám nói chuyện giật gân ở chỗ này, yêu ngôn hoặc chúng, xem ra là muốn chết.”
Tượng Đào lộ ra thần sắc hung tàn, muốn dùng một rìu chặt chết Hạ Bình.
“Thí chủ, vật này không có duyên với ngươi, làm gì phải cưỡng cầu.”
Hạ Bình thở dài một tiếng: “Cái gọi là nhân duyên hòa hợp mà sinh, nhân duyên tan hết mà diệt, người vô duyên bất kể làm như thế nào cũng không thể đạt được, thí chủ à, ngươi vẫn nên buông xuống đi, buông xuống đồ đao, lập địa thành phật a.”
“Buông bà nội ngươi, đỡ một rìu của ta không chết lại nói.”