“Tiểu tử, ngươi lắc đầu cái gì, xem bộ dáng ngươi dường như không phục lắm, rất bất mãn với ta?”
Cao Đỉnh lập tức cũng thấy động tác của Hạ Bình, nhất thời nhíu mày, thế mà còn có người không khuất phục ở dưới hung uy của chính mình, chuyện này khiến hắn hết sức không thoải mái.
“Cũng không phải là có bất mãn cái gì, ta chỉ là đang nghĩ, củi mục giống các hạ như vậy, vì cái gì có thể đi vào Thành Vệ Quân? Chẳng lẽ cả cái thành Thanh Dương này cũng không có mấy người có thể đánh, cho nên ngay cả phế vật cũng có thể vào? !”
Hạ Bình rất là thành thật nói ra ý nghĩ của mình.
Cái gì? !
Vừa nói ra lời nói này, đông đảo Thành Vệ Quân biến sắc, bọn họ không nghĩ tới tiểu tử trước mắt này dám nói ra những lời này, khiêu khích ở trước mặt Cao Đỉnh, lá gan này quả thật là lớn đến không biên giới.
Mà Cao Đỉnh lại càng tức đến gương mặt trắng bệch, đời này cho tới bây giờ không ai dám nói hắn là củi mục, tuy rằng có người có khả năng đã từng nói, nhưng đó là ở sau lưng nói, xưa nay không dám nói ngay mặt.
Vậy mà tiểu tử này không giống như vậy, trực tiếp ngay trước mặt chính mình mắng hắn là củi mục, đây là bạt tai vào trước mặt hắn, sỉ nhục như vậy làm sao có thể nhịn, dù xem như rùa đen cũng không nhịn được.
“Tiểu tử, có gan ngươi lặp lại lần nữa, bố mày nếu như không giết chết mày, sau này lập tức theo họ mày.”
Cao Đỉnh nổi giận quát một tiếng, phẫn nộ tới cực điểm.
Ầm!
Lời nói cũng còn không có để cho hắn nói xong, Hạ Bình một bạt tai lập tức vồ đến, tát ngay trên mặt Cao Đỉnh, đánh ra một cái dấu đỏ năm ngón tay, toàn bộ thân thể xoay tròn trên không trung năm sáu vòng, răng cửa cũng bay ra một khỏa, ngã nhào kêu thảm trên đất.
“Ngươi có gan lại so tài một chút, hiện giờ ta lập tức giết chết ngươi.”
Hạ Bình rất là nghiêm túc nhìn lấy Cao Đỉnh.
“Gây sự, có người gây sự!”
Cao Đỉnh che miệng sưng đỏ của chính mình, vừa giận vừa sợ.
Hắn lộn nhào rời đi, ra lệnh với binh lính chung quanh, rống to: “Lên cho ta, bắt lại tên lưu manh nháo sự này, lập tức bắt lại, nghiêm hình tra tấn!”
Thanh âm này gào thét giống như tiếng sét đánh, có thể đoán được giờ phút này hắn phẫn nộ tới cỡ nào, bị người ta đánh một bạt tai trước mặt mọi người, chuyện sỉ nhục như thế cho tới bây giờ hắn còn chưa có trải qua.
Hiện giờ hắn hận không thể lập tức đem bắt lại tiểu tử này, đánh cho gần chết.
“Dám gây sự ở thành Thanh Dương, chán sống rồi sáo!”
“Tiểu tử, khuyên ngươi lập tức đầu hàng, bằng không đợi lúc sau ngươi có quà ngon mà chịu đựng.”
“Cùng tiến lên, bắt lại tên gây sự này.”
Nghe được mệnh lệnh của Cao Đỉnh, đông đảo binh lính lập tức hành động, tuy rằng trong nội bộ bọn họ mục nát, cực kỳ đọa lạc, nhưng mà dù sao cũng là binh lính chiến đấu với Yêu Ma và Minh Quỷ, huấn luyện nghiêm chỉnh.
Một khi phát động mệnh lệnh, bọn họ lập tức hành động, giơ lên trường thương và các loại vũ khí, bao vây bốn phía tiến về phía Hạ Bình.
“Xong, chuyện này xong.”
Sắc mặt bọn người Mạnh Nam xám như tro, bọn họ đương nhiên không phải lo lắng an nguy của Hạ Bình, mà chính là lo lắng này đám binh sĩ, dù sao Hạ Bình chính là tồn tại người ngay cả trăm Minh Quỷ cùng lên cũng có thể giết hại nhẹ nhõm.
Những binh lính này lên, chẳng phải là đang chịu chết sao? !
Nếu là đắc tội vị đại nhân này, lần này thành Thanh Dương cũng không biết sẽ chết bao nhiêu người.
Nhưng bọn hắn chỉ là nhân vật nhỏ, lại như thế nào có thể ngăn cản được những binh lính như lang như hổ này, cho dù bọn họ lên tiếng cảnh cáo Hạ Bình là một đại nhân vật đáng sợ, đoán chừng những binh lính này cũng chỉ là xem như là một trò cười.
“Xem ra tiểu tử này xong đời.”
“Lại dám đắc tội Thành Vệ Quân, quả nhiên là không biết sống chết.”
“Muốn lăn lộn ở thành Thanh Dương sinh hoạt, kẻ không thể đắc tội lớn nhất chính là những binh lính này, Diêm Vương dễ thấy tiểu quỷ khó chơi a.”
“Đoán chừng là người mới vừa tới thành Thanh Dương đi, không biết thế gian hiểm ác.”
Người đi đường chung quanh cũng thấy cảnh này, bọn họ đều nhao nhao lắc đầu, thở dài không thôi, cho rằng Hạ Bình đắc tội đám binh sĩ này, chỉ sợ cũng không thể còn sống thêm thời gian quá dài.
Dù sao ở thành Thanh Dương đắc tội địa đầu xà khi, làm sao còn có ngày trôi qua an lành.
Đúng vào lúc này, những binh lính này từ trên cửa thành đến, cùng phân tán ra thành đội hình, bao vây Hạ Bình từng lớp từng lớn, hung thần ác sát, trong không khí tản mát ra đao quang kiếm ảnh.
“Tiểu tử, lại dám đắc tội Cao Đỉnh ta, chờ sau đó ngươi cũng sẽ sống không bằng chết, không ai có thể ở thành Thanh Dương đối nghịch với ta.” Cao Đỉnh liên tục cười lạnh, dường như nhìn thấy kết cục của Hạ Bình bị hắn bắt lại, tra tấn tàn bạo.
“Ta để cho các ngươi động sao? Con kiến hôi cũng dám nhảy nhót ở trước mặt ta? Quỳ xuống!”
Hạ Bình đứng chắp tay, nhàn nhạt nhìn lấy đám binh sĩ này, từ trên người hắn lập tức bộc phát ra một cỗ trọng lực kinh khủng, xung quanh mấy cây số đều sinh ra Trọng Lực Vô Hạn, như là từng ngọn núi cao sơn nghiền ép xuống dưới.
Ầm ầm ầm! ! !