TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Cấp Đại Ma Đầu

Chương 1823: Dã Tâm Không Nhỏ A

Loại sương mù màu hồng này chính là thiên địa kỳ dược, cũng không phải là khói độc, mà là một loại năng lượng cực kỳ cổ quái, cho nên xuyên qua đủ loại phòng ngự trên người các nàng, thẩm thấu vào trong thân thể.

Một khi trúng loại khói mù này, lập tức sẽ dẫn ra bản năng nguyên thủy nhất, nếu như không có tiến hành song tu mà nói, lập tức sẽ dẫn đến tinh thần sụp đổ, tinh huyết khô cạn mà chết, cơ bản là khó lòng phòng bị.

Trước đó Ngô Thải hà lấy ra bình sương mù này, chí là muốn đối phó với Hạ Bình.

Nếu là Hạ Bình trúng mê vụ này, lập tức sẽ trở thành nàng tù binh, không cách nào tự kìm chế, mất lý trí, như là dã thú, sau này nàng có thể thi triển thần thông đặc biệt, luyện hóa chậm rãi Hạ Bình thành nô lệ cho chính mình.

Đáng tiếc không chờ nàng ra tay, lập tức bị một mâu của Hạ Bình đâm chết, nhưng mà không nghĩ tới cái bình này rơi xuống, sương mù màu hồng vẫn y nguyên tràn ngập ra, làm cho Hạ Bình, Tô Mị và Thu Tuyết đều cùng nhau trúng chiêu, ba người cùng một chỗ.

Sau một ngày một đêm, dược hiệu của sương mù mới xem như kết thúc.

“Nói đi, chuyện này giải quyết như thế nào?”

Thu Tuyết cắn răng, nhìn chằm chằm Hạ Bình.

“Ta cảm thấy vẫn là muốn diệt trừ mầm tai hoạ của hắn mới được, miễn cho tiếp tục tai họa những cô gái khác.” Tô Mị thăm thẳm nói ra, ở trong lời nói lộ ra sát khí um tùm, hơi dấu có hiệu trở nên tà ác.

Đừng nhìn nàng lộ ra vẻ vũ mị, bộ dáng giống như Hồ Ly Tinh, nhưng mà tính cách cực kì bảo thủ, cho tới bây giờ không chạm qua với đàn ông, bây giờ lại lập tức không còn trong sạch, có thể đoán được bi phẫn của nàng hiện giờ, ngay cả ý muốn cắt rớt mầm tai hoạ của Hạ Bình cũng có.

Trên thực tế, nàng thật là có tính toán này, đôi mắt đẹp thỉnh thoảng nhìn hướng ngay bộ phần nào đó của hắn.

“Thu lão sư, Tô tỷ, chuyện này sao có thể trách ta, ta cũng là người bị hại có được hay không, mà ta lại vẫn là đồng tử đâu, tổn thất rất lớn, các ngươi trâu già gặm cỏ non như vậy.”

Hạ Bình cảm thấy mình cũng là người bị hại, rất là oan uổng, nhất thời không quan sát, lập tức bị trúng chiêu.

“Người nào trâu già gặm cỏ non, ngươi có cần thể diện không!”

Tô Mị phi Hạ Bình một trận, bị chọc giận gần chết, rõ ràng là chính mình chiếm tiện nghi lớn, thế mà còn lộ ra một bộ dáng chính mình là người bị hại, da mặt này dày đến không biên giới.

“Bị hại cái rắm, háo sắc không đổi a, còn có coi cô giáo ta ra gì hay không.”

Thu Tuyết xấu hổ giận dữ muốn chết, đặc biệt là nghe được cái từ ngữ cô giáo này, nàng lại càng thêm cảm thấy xấu hổ giận dữ, dường như chính mình làm chuyện gì xấu xa ghê gớm lắm a, trái với các loại đạo đức.

“Không nói thì không nói, tóm lại chuyện này cứ xem như chưa từng xảy ra, giống như làm một giấc mộng, dù sao loại chuyện này xã hội hiện đại không phải rất bình thường sao? Một đêm hoang đường cái gì.”

Hạ Bình nói.

“Ngươi đang có ý gì? Ngươi không muốn chịu trách nhiệm hay sao, cởi quần là lập tức rời đi?” Đôi mắt đẹp của Tô Mị lộ ra một tia sáng nguy hiểm, tuy rằng nàng cũng có lòng muốn quên mất chuyện này, xem như là nằm mơ.

Vấn đề là loại chuyện này chỉ có thể để cho nàng nói ra, hiện giờ Hạ Bình lại dám nói ra, đây chẳng phải là đang nói nàng là bị bỏ rơi hay là gì, nàng loại con gái bị đàn ông vứt bỏ kia hay sao? !

Đối với loại chuyện này, nàng không thể nhịn, lòng tự trọng không cho phép.

Sắc mặt của Thu Tuyết cũng rất là bất thiện, nhìn chằm chằm Hạ Bình.

“Dĩ nhiên không phải, thật ra ta cũng muốn cưới hai vị, cũng chỉ sợ các ngươi không đồng ý.” Hạ Bình chớp con mắt một cái.

Thu Tuyết phi một tiếng: “Ngươi thật là mơ giấc mộng đẹp vô cùng, còn muốn cưới hai chúng ta.” Nàng muốn cắn chết Hạ Bình.

“Chờ một chút, ngươi có quan hệ gì với muội muội Tô Cơ của ta hay không a?”

Tô Mị bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề này, nhớ kỹ trước đó muội muội mình dường náo động ra lời đồn với tên hỗn đản này, nhưng mà lúc ấy nàng vội vàng tấn thăng Tử Phủ Cảnh, cũng không có để ý tới.

“Cũng không có liên quan quá nhiều, cũng là đã từng cùng nhau tắm qua tắm, lẫn nhau thẳng thắn gặp mặt một lần.” Hạ Bình chột dạ nói.

Cái gì? !

Đôi mắt đẹp của Tô Mị lộ ra một tia sắc lạnh: “Ha ha, cùng muội muội ta cũng đạ có tầng quan hệ kia, còn muốn cưới ta? Xem qua ý muốn của ngươi, còn muốn tỷ muội cùng thu hay sao? Dã tâm không nhỏ a.”

“Thật sự không dám giấu giếm, ta thật là có lý tưởng như vậy, hậu cung ba ngàn.”

Hạ Bình nói ra một chút dã tâm nho nhỏ của chính mình.

“Quả nhiên, mặt người dạ thú như vậy, vẫn là cần phải phẩu thuật cắt đi tương đối ổn.” Toàn thân Tô Mị đều tản mát ra sát khí màu đen, dường như cũng sắp bị ma hóa, trong tay không biết lúc nào lập tức nắm chặt một thanh Bảo Đao, đằng đằng sát khí.

Vèo!