TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Cấp Đại Ma Đầu

Chương 1612: Lang Nha Bang

Thanh niên trẻ tuổi áo đen có thể phát giác được có cái gì không đúng.

Hắn lập tức ngăn lại thanh niên trẻ tuổi này, lộ ra một bộ dáng hết sức hung tàn, bởi vì Lang Nha sơn cũng không phải a miêu a cẩu gì đều có thể đi vào, đưa thức ăn ngoài cũng không được.

“Chém chết ta? Chỉ bằng ngươi?”

Thanh niên trẻ tuổi này mỉm cười, lộ ra hai hàm răng trắng, bộ dáng rất là dữ tợn.

Một đám bang chúng Lang Nha Bang nhìn thấy bộ dáng của người thanh niên trẻ tuổi này, đều bị dọa đến nhao nhao lùi lại một bước, sắc mặt trắng bệch.

“Võ Vô Địch hay sao? !”

“Moẹ nó, Võ Vô Địch đến, còn thật sự tới.”

“Gọi bang chủ, lập tức gọi bang chủ đi ra.”

“Địch tập, địch tập a!”

“Việc lớn không tốt, việc lớn không tốt!”

Các bang chúng của Lang Nha Bang đều là thất kinh quát to lên, sợ hãi tới cực điểm, bọn họ không nghĩ tới hôm qua tên Võ Vô Địch này còn ở nháo sự Hắc Hổ sơn, hôm nay lập tức giết đến tận Lang Nha sơn.

Trước đó là Hắc Hổ bang, hiện giờ là Lang Nha Bang, chẳng lẽ hắn muốn thanh toán từng môn phái vây công hắn hay sao? ! Nếu như là thật, cũng không tránh khỏi quá mức phách lối, quá mức không coi ai ra gì.

Trong một chớp mắt, lập tức có tiếng chuông cảnh báo gõ vang, rung động keng keng, vang vọng Lang Nha sơn.

Vèo vèo vèo! ! !

Nghe được tiếng chuông cảnh cáo này, vô số lão đại cao tầng của Lang Nha sơn, bao quát bang chủ Cổ Dũng đều nhanh chóng từ sâu trong đại điện chạy đến, ngay cả một số bang chúng vừa mới gia nhập Lang Nha Bang cũng chạy đến.

Nhưng mà thời điểm bọn họ nhìn thấy Hạ Bình, mỗi một người đều bị dọa đến mặt như màu đất, bởi vì bọn họ cũng đều biết tên Hung Thần này tự mình giết đến tận Lang Nha sơn, khí thế hung hung, chuyện lớn không ổn a.

Bang chủ Cổ Dũng của Lang Nha Bang ngoài mạnh trong yếu, ở trên cao nhìn xuống nói: “Võ Vô Địch, ngươi đến Lang Nha sơn ta làm gì? Có biết Lang Nha sơn ta có Vạn huynh đệ ở chỗ này hay không, một người một miếng nước bọt cũng có thể cho ngươi chết đuối.”

Hắn muốn lớn tiếng doạ người, hù sợ Hạ Bình.

“Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền.”

Hạ Bình đứng chắp tay: “Ta đến Lang Nha sơn cũng không phải để xem kịch, mà chính là vì hướng chư vị lấy một cái công đạo.”

“Công đạo cái gì? Ngươi còn muốn công đạo cái gì, trước đó ngươi giết mấy ngàn huynh đệ Lang Nha Bang ta, công đạo cái gì cũng không còn.” Cổ Dũng giận dữ mắng mỏ một tiếng, muốn bác bỏ Hạ Bình.

“Bọn họ chết chỉ là gieo gió gặt bão, cũng không phải là công đạo.”

Hạ Bình thản nhiên nói.

“Vậy ngươi muốn thế nào?” Cổ Dũng áp chế lửa giận trong lòng chính mình.

Hạ Bình nói: “Rất đơn giản, giao ra toàn bộ bảo vật của Lang Nha sơn ngươi, một món cũng không cho lưu.”

Hắn nói ra điều kiện của bản thân.

“Đánh rắm!”

“Võ Vô Địch, ngươi đừng khinh người quá đáng.”

“Còn muốn cướp đi toàn bộ bảo vật của Lang Nha sơn ta, đây là ngươi si tâm vọng tưởng.”

“Đừng cho là mình thiên hạ vô địch, nếu đánh nhau chí tử, cũng không biết hươu chết vào tay ai đây.”

“Lòng tham không đáy, không biết trời cao đất rộng.”

“Ngươi muốn chiến, vậy liền chiến.”

Một đám bang chúng Lang Nha Bang hét lớn một tiếng, cùng chung mối thù.

Bang chúng của Lang Nha Bang, bao quát Cổ Dũng đều là tức giận đối với lời nói của Hạ Bình không thôi, cái gọi là đoạt người tiền tài, như giết cha mẹ người.

Lang Nha Bang bọn họ cực cực khổ khổ tích lũy tài phú mấy chục năm, không biết tốn hao bao nhiêu tâm huyết ở trên Lang Nha sơn kinh doanh, hiện giờ tiểu tử này lại muốn một câu là cướp đi, chuyện này sao có thể? !

Bọn người Cổ Dũng biết lần này không tránh thoát, chỉ có chiến may ra mới có thể ngừng chiến!

“Chư vị, bố trận!”

Cổ Dũng hét lớn một tiếng, ra lệnh.

Đông đảo bang chúng Lang Nha Bang lập tức hành động, bọn họ huấn luyện nghiêm chỉnh, lập tức di động vị trí của mình, chỉ trong thời gian vài hơi thở, những người này lập tức bố trí thành một tòa đại trận.

Đây chính là Nanh Sói Phá Quân trận tiếng tăm lừng lẫy của Lang Nha Bang!

Bằng vào môn chiến trận này, có thể để bọn hắn phát huy ra mấy lần lực chiến đấu, đánh giết địch nhân như là Quần Lang Phệ Hổ vậy.

Ầm ầm

Trong một chớp mắt, tòa đại trận này lập tức vận chuyển, một sợi lại một sợi pháp lực tụ lại, thình lình huyễn hóa thành từng con sói lớn màu đen, có lợi trảo, răng nanh, nhìn hết sức dữ tợn.

Những con sói lớn màu đen này mỗi một con đều hết sức khủng khiếp, như là Hung Thú, không chỉ có được xác ngoài cứng rắn, thân thể đao thương bất nhập, còn có móng vuốt xé rách địch nhân khủng khiếp.

Mà số lượng của những sói lớn màu đen này rất nhiều, ngàn vạn, như là xuất hiện một chi bầy sói.

“Đi chết đi, Võ Vô Địch!”

Cổ Dũng nổi giận quát một tiếng, hắn đứng ở trung tâm trận pháp, pháp lực trên người hắn ngưng tụ ra một con sói đen lớn so với những con còn lại to lớn hơn gấp mười lần, trên đầu dường như có một đỉnh Hoàng Quan màu hoàng kim.