“Moẹ nó, lần này thế nào lại nhanh như vậy lập tức đi ra? Chẳng lẽ là xem thường bảo vật của chúng ta?”
“Đánh rắm, bầy thổ phỉ này ngay cả cỏ cũng nhổ sạch, thứ gì bọn họ lại xem thường.”
“Trời đánh, đám hỗn đản này thứ gì cũng chưa bỏ qua, ngay cả cái bàn bằng gỗ đặt ở kho bảo vật đều dọn đi, còn có bóng đèn trên vách tường cũng thuận tay lấy đi mấy cái, vô sỉ tới cực điểm.”
“Hỗn đản, thế này sao lại là đoạt đoạt bảo vật, cơ bản chính là quét dọn vệ sinh, vật gì cũng bị cướp sáng bóng, đám hỗn đản này chẳng lẽ là Thao Thiết tộc sao? Thế nào thứ gì cũng không buông tha.”
Một đám thành viên Hắc Hổ bang bị chọc giận gần chết, nghiến răng nghiến lợi, nhìn lấy bọn người Hạ Bình ôm bao lớn bao nhỏ vận chuyển bảo vật từ trong kho bảo vật đi ra, tự tại giống như tiến vào nhà mình vậy.
Có người mắt cũng trừng đến cực lớn, những bảo vật này chính là ngay cả bang chủ lục hổ đều không nỡ lấy ra sử dụng, hiện giờ bị mấy tên khốn kiếp này cướp đi toàn bộ, một món cũng không còn lại.
Đây quả thật là cắt thịt trên người bọn hắn a.
Hết lần này tới lần khác bọn họ lại không làm được gì đám hỗn đản này, chỉ có thể là ở bên cạnh giương mắt nhìn, đừng đề cập chuyện này biệt khuất đến cỡ nào.
“Cám ơn huynh đệ Hắc Hổ bang tặng cho bảo vật a, lần sau có cơ hội mà nói ta còn tới.”
Sau lúc gần đi, Hạ Bình lên tiếng kêu gọi đối với đám người này, thái độ rất là nhiệt tình.
Cái gì? !
Sắc mặt của một đám thành viên Hắc Hổ bang lập tức tối đen, tạ cái rắm, ai cần ngươi cảm tạ, những bảo vật này cơ bản cũng không phải là tặng cho ngươi, mà chính là đồ vô sỉ ngươi cướp đi.
Nhưng mà nghe một câu phía sau, mặt của bọn họ lập tức càng thêm tối thui, so với Bao Công còn đen hơn, lần sau có cơ hội mà nói còn tới sao? Moẹ ta, tên gia hỏa thất đức này lần sau thế mà còn muốn đến, muốn tiền muốn điên rồi sao, là đã xem Hắc Hổ sơn như là nhà mình sao? Muốn tới thì tới muốn đi thì đi? !
Vẫn là nói xem Hắc Hổ sơn như là thùng máy ATM của riêng hắn, thiếu tiền lập tức tìm tới Hắc Hổ sơn bọn hắn đòi tiền? ! Thật sư coi thường Hắc Hổ bang bọn hắn là cái gì, dễ ức hiếp như vậy sao? !
Đơn giản là bọn họ hận không thể xông đi lên hành hung tên hỗn đản này một trận, lại dám coi thường Hắc Hổ bang bọn họ đến như vậy, quá phận, nhưng mà ngẫm lại vẫn là không dám hành động.
Võ lực của đối phương quá biến thái, bang chúng thông thường đi lên đoán chừng cũng chỉ là một quyền một mạng.
Sau cùng bọn thành viên Hắc Hổ bang này chỉ có thể là trơ mắt nhìn lấy bọn người Hạ Bình rời khỏi, không thể làm gì.
...
Không bao lâu, Lục Hổ trong thế giới hiện thực cũng biết chuyện Hắc Hổ sơn của mình lọt vào Hạ Bình xâm lấn, bởi vì phó mấy người bang chủ cũng bị Hạ Bình đánh chết, bị cưỡng chế rời khỏi Virtual Network, bọn họ nhanh chóng báo chuyện này với Lục Hổ hồi.
“Ngươi nói cái gì? !”
Nghe được lời nói của bọn người phó bang chủ, Lục Hổ trừng lớn một đôi mắt trâu, phát điên nói: “Tiện nhân Võ Vô Địch kia thế mà giết đến tận Hắc Hổ sơn, còn đang vơ vét trắng trợn bảo vật của Hắc Hổ bang ta sao? !”
“Làm sao Hắn lại dám làm ra loại chuyện này, đây là hắn muốn không chết không thôi với Hắc Hổ bang chúng ta sao? !”
Đơn giản là hắn tức điên lên.
Vừa nghĩ tới, hắn đặt ở trên Hắc Hổ sơn lượng lớn bảo vật, cùng lượng lớn linh dược trồng trọt ở trong Dược Viên, hắn lập tức phát điên không thôi.
Bởi vì những vật này chính là tài phú mà Lục Hổ lợi dụng thế lực của Hắc Hổ bang, tốn hao thời gian mấy chục năm mới rốt cục bồi dưỡng ra được, có thể nói là mấy chục năm tâm huyết.
Nhưng mà tâm huyết như thế này, cũng đã bị Hạ Bình vét sạch toàn bộ, hủy hoại tâm huyết chỉ trong chốc lát, có thể đoán được hiện giờ nội tâm hắn phẫn hận Hạ Bình đến mức nào, ngay cả trong lòng muốn sát nhân đều có.
“Lão đại, hắn đã cùng chúng ta không chết không thôi, thời điểm từ khi chúng ta dẫn người qua tiêu diệt hắn, còn muốn bắt cóc tống tiền hắn.” Nhóm người Phó bang chủ bất đắc dĩ nói ra.
Rất rõ ràng, tên Võ Vô Địch này giết đến tận Hắc Hổ sơn chính là để trả thù Hắc Hổ bang, đối phương cực kì quang minh chính đại, xưa nay không che giấu ý đồ của chính mình.
Hết lần này tới lần khác thực lực đối phương quá mức khủng khiếp, bọn họ không làm gì được.
“Võ Vô Địch, chờ đó cho ta thù này không đội trời chung, ta nhất định sẽ trả lại thù này.”
Lục hổ nghiến răng nghiến lợi, trong trái tim hắn đều đang chảy máu, nghĩ đến tất cả bảo vật của chính mình cực cực khổ khổ mới tích lũy được đều không còn, không biết cần cần thời gian bao lâu may ra mới bù đắp lại được.
Hắn lập tức đã cảm thấy trên thế giới này vô cùng hắc ám, khắp nơi đều là cái bẫy.