TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Cấp Đại Ma Đầu

Chương 1422: Khí Linh Xung Đột

Sức mạnh thần thức của Hạ Bình cũng lập tức tràn vào sâu trong hạt châu màu đen này, phát hiện hạt châu màu đen này so với trước đó xảy ra biến hóa hoàn toàn khác biệt, nhất thời xuất hiện một cái không gian to lớn.

Ở trong mảnh không gian này, xuất hiện một tòa lục địa rộng lớn, nơi xa cũng hiển hiện từng ngọn núi lớn cao mấy ngàn thước, không giới hạn, ít nhất có diện tích bề mặt lớn khoảng diện tích ở Viêm Hoàng tinh cầu.

Nhưng mà ở trong khối không gian này lại vô cùng hoang vu, khắp nơi đều là nhà sập tường đổ, khô cạn khắp nơi, bốn phía đều tràn ngập khí tức tĩnh mịch, như là một nơi thế giới đã trải qua thời kỳ tận thế.

“Ở sâu trong hạt châu này thế mà ẩn chứa không gian thật lớn như thế, hơn nữa còn là nơi mà sinh linh có thể sinh hoạt? !” Hạ Bình cũng bị giật mình, hắn không nghĩ tới hạt châu màu đen này vậy mà thần kỳ như thế, không chỉ có ẩn chứa thế giới không gian đặc biệt, hơn nữa còn có thể để cho sinh linh có thể sinh hoạt, món này so với nhẫn không gian thông thường tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Dù sao tuyệt đa số nhẫn không chian chỉ có thể là cất được vật chết, không cách nào chứa được vật sống, nếu như món Pháp Bảo Không Gian nào đó có thể chứa được vật sống mà nói, giá trị tối thiểu có thể tăng lên gấp trăm lần, nghìn lần.

“Chủ nhân, đây là Sơn Hà Châu.”

Đúng vào lúc này, một đạo thanh âm già nua truyền tới, sau đó thân ảnh của một con trâu đen xuất hiện ở trước mặt Hạ Bình, trên dưới toàn thân nó tản mát ra khí tức mạnh mẽ, dường như ẩn chứa thần quang.

“Đây là khí linh hay sao? !”

Miêu Tiên Nhân cũng lập tức chú ý con Trâu Xanh này xuất hiện, nó nhận ra đối phương là khí linh của hạt châu màu đen này.

“Không sai, ta là khí linh của Sơn Hà Châu này, tên là Sơn Thần!”

Con Thanh Ngưu này vô cùng tự ngạo, nó nhìn lấy Hạ Bình, cảm kích nói: “Cảm tạ chủ nhân cung cấp thần lực, phụ trợ Sơn Hà Châu khôi phục một chút nguyên khí, lão hủ mới khôi phục lấy, nếu không cũng không biết cần phải ngủ say đến năm nào tháng nào.”

“Còn Sơn Thần hay sao? Bất quá là một con trâu ngốc thôi, chém gió cái gì mà chém.”

Không biết vì sao, Miêu Tiên Nhân vừa nhìn thấy con Thanh Ngưu này là hết sức không vừa mắt, khinh bỉ nói.

“Nói ai là trâu ngốc đâu, ngươi con mèo ăn vụng này, đừng tưởng rằng dáng dấp nhỏ, ta cũng không dám đánh ngươi.”

Thanh Ngưu liếc xéo Miêu Tiên Nhân một cái.

“Đến a, có gan thì đến, vóc dáng lớn một chút là không tầm thường sao, lão phu đơn đấu còn chưa sợ qua người nào.” Miêu Tiên Nhân phát điên, lộ ra một bộ dáng giương nanh múa vuốt, hiển nhiên bị lời nói của Thanh Ngưu làm tức điên lên.

Ầm ầm ầm! ! !

Một con mèo và một con trâu lập tức đánh nhau tại chỗ, một trảo va chạm, hai bên đánh hết sức kịch liệt, sau khi đánh hơn mười chiêu, hai con thở hồng hộc, mặt mũi bầm dập, Hạ Bình muốn ngăn cản cũng không kịp.

Sau cùng, hai con đều là nằm trên mặt đất, hiển nhiên là không còn chút sức nào nữa.

“Đáng giận, quả nhiên là trâu lạc đồng bằng bị mèo khinh a(*), nếu như không phải là bởi vì một trận đại chiến, dẫn đến Thánh Khí Sơn Hà Châu bị hao tổn hạch tâm, lão phu một tay là có thể trấn áp ngươi.” Thanh Ngưu thở hồng hộc.

“Ngươi đã từng là Thánh Khí?”

Hạ Bình chớp con mắt một cái.

“Không sai.”

Thanh Ngưu tỏ ra vẻ tự ngạo: “Lão phu đã từng là pháp bảo bản mệnh của Sơn Hà Thánh Nhân, là Thánh Khí Sơn Hà Châu lợi dụng vô số tài liệu quý hiếm luyện chế ra được, không gian ở trong to lớn vô hạn, tự thành một giới.”

“Ở trong thời kỳ toàn thịnh, ở bên trong nội bộ Sơn Hà Châu, chủ nhân có thể khống chế dòng chảy thời gian, trồng trọt rất nhiều Thánh Dược trong Vũ Trụ, có thể nói là đệ nhất dược vườn Vũ Trụ.”

“Thậm chí cũng có thể xem như là lợi khí công phạt, toàn lực vận chuyển, tương đương với một Thế Giới lớn va chạm, bất kỳ vật gì va chạm phải Sơn Hà Châu, đều sẽ bị đập thành phấn vụn.”

Nó nói khoác thời kỳ đã từng huy hoàng của chính mình.

“Dừng a! Thánh Khí thì làm sao, ta cũng không phải chưa thấy qua Thánh Khí, cho dù ở bên trong rất nhiều Thánh Khí, ngươi cũng là mặt hàng bất nhập lưu.”

Miêu Tiên Nhân khinh bỉ nói: “Mà lại đó cũng là đã từng, hiện giờ ngươi bị phá huỷ thành cái dạng này, cũng chính là một hạt châu rách rưới, như thế nào so ra mà vượt sinh mệnh trí năng trong thời kỳ đỉnh phong như ta.”

“Cái gì? Mèo chết, lão phu liều mạng với ngươi.”

Hiển nhiên Thanh Ngưu bị lời nói của Miêu Tiên Nhân đâm chọt chỗ đau, không lo được thân thể đau đớn, từ dưới đất bò dậy, cùng Miêu Tiên Nhân đánh nhau sống chết.

Bùm bùm bùm! ! !

Hai con khí linh không biết sinh hoạt qua bao nhiêu năm cứ như vậy đánh nhau chí tử, cuối cùng Hạ Bình vẫn phải đến khuyên can, mới dừng tay.

(*)Nguyên văn là : Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh