“Đúng, còn có đan dược, cũng phục dụng toàn bộ.”
Vì bảo đảm tấn thăng Thần Thông cảnh đến vạn vô nhất thất, Hạ Bình cũng lấy ra từ trên người rất thêm đan dược tăng trưởng pháp lực, đây đều là lấy được từ ở bên trong Huyết Hồn đại lục, số lượng rất nhiều, đủ loại tác dụng các kiểu.
Hiện giờ cũng đúng lúc cầm những đan dược này đến phục dụng, phụ trợ hắn bước vào Thần Thông cảnh.
Rầm rầm
Lúc này, Hạ Bình ăn toàn bộ những đan dược này vào, thái dương dung lô trong thể nội lập tức bốc cháy lên, luyện hóa nhanh chóng dược lực của những đan dược này, hóa thành một cỗ Noãn Lưu, chảy xuôi ở vô số kinh mạch trong thể nội.
Mà pháp lực trên người hắn, cũng ở dưới những đan dược này phụ trợ, nhanh chóng gia tăng.
Cuối cùng Hạ Bình đã ở trong trạng thái Như Ý Cảnh đại viên mãn, bây giờ được Ninh Thần Hoa, phục dụng lượng lớn đan dược, thậm chí còn có hệ thống phụ trợ, hắn lập tức bước vào Thần Thông cảnh, cảm nhận được khí tức huyền diệu khó giải thích ở trong tối tăm.
Ở trong trạng thái đốn ngộ, hắn cảm thấy mình lý giải đối với Võ Đạo Thần Thông quả thật là tiến triển cực nhanh, phảng phất là tu hành mấy chục trên trăm năm, thông hiểu đối với các loại đạo lí võ đạo.
Ầm
Trong một chớp mắt, thân thể của Hạ Bình cũng bị chấn động, mười vạn tám ngàn lỗ chân lông trong thân thể đều phồn vinh mạnh mẽ ra pháp lực cuồn cuộn, hình thành cương khí vô tận, tùy ý một đạo kình khí, đều đủ để xé rách núi cao, bóp nát sắt thép.
Một sợi lại một sợi pháp lực vắt ngang hư không, như là một con sông pháp tắc đang chảy dài, xuất hiện dị tượng, lấy thân thể của hắn làm trung tâm, xung quanh hơn mười dặm đều hình thành khí tràng cực mạnh.
Thân thể của hắn dường như hình thành vòng xoáy, mỗi một lỗ chân lông đều như cùng một con Thần Điểu, phun ra nuốt vào thiên địa nguyên khí trong mấy ngàn cây số, như là con sông dài vậy rót vào trong cơ thể hắn.
Nếu như tình cảnh Hạ Bình tu luyện như vậy xuất hiện ở trong Càn Khôn Phái mà nói, cũng không biết sẽ mang đến rung động bao lớn.
Dù sao cho dù là tấn thăng đến Kim Đan Cảnh, cũng không ai có thể tạo thành dị tượng như vậy.
Giờ phút này rừng rậm nguyên thủy khu vực xung quanh mấy ngàn cây số, đám hung thú sinh hoạt ở trong đó, mỗi một con đều là cảm thấy nguy cơ cực lớn, như là một con cự thú trong vực sâu vừa thức tỉnh, lấy phạm vi ngàn dặm làm lãnh địa mình.
Chúng nó bị dọa đến dựng lên tóc gáy, Hung Thú giác tỉnh có bản năng nguy cơ, đều là điên cuồng chạy ra ra khỏi phạm vi này, sợ bị con hung thú khổng lồ thâm uyên này thôn phệ.
“Hít hà!”
Hạ Bình vận chuyển Thuần Dương Bất Diệt Quyết, cảm ngộ chí lý võ đạo trong thể nội. Pháp lực ở sâu trong não vực hắn chấn động, vụ khí bừng bừng, các môn bí tịch võ đạo tu hành trong dĩ vãng đều hiện lên ở trong đầu.
Dẫn Tinh Quyết, Dương Thần Quyền, Bắc Minh hộ thể công, Đinh Đầu Thất Tiễnn công, Đại Âm Dương Suất Bi Thủ, Hắc Tuyền Ba Điệp Lãng Quyền, Sư Tử Kim Cương Ấn, Địa Ngục Trấn Ma mâu, Côn Bằng Bộ, tâm hữu linh tê thuật và còn rất nhiều thuật pháp khác đều từ sâu trong não vực tiến ra dũng mãnh.
Sâu trong linh hồn, thân ảnh của Hạ Bình đang diễn luyện từng môn công pháp, dường như muốn thông hiểu đạo lí của những công pháp võ đạo này.
Hạ Bình ở trong trạng thái đốn ngộ, cảm nhận được một cỗ tin tức chảy xuôi trong lòng chính mình, rất nhiều khó hiểu trong dĩ vãng, ở dưới trạng thái này, đều lập tức minh ngộ, đạt tới cảnh giới cao thâm.
Từng môn công pháp ở dưới diễn dịch như vậy, cũng bắt đầu xảy ra lột xác to lớn.
Bùm!
Thời gian cũng không biết trôi qua bao lâu, gân cốt của Hạ Bình nổ vang, vô số pháp lực chấn động giữa hư không, dường như trong một cỗ lực lượng Thiên Địa từ trong tăm tối nào đó dẫn dắt, hóa thành một quả phù văn màu xanh thăm thẳm.
Thuế biến đầu tiên chính là Bắc Minh hộ thể công hắn đã tu hành một đoạn thời gian rất dài, khí lưu vô tận ở dưới Hạ Bình vận chuyển, đều nhanh chóng dung nhập vào phù văn màu xanh thăm thẳm này, phác hoạ ra từng đạo từng đạo dấu vết, như là đạo văn.
Loáng thoáng ở trong lúc này, có một con Côn Bằng trú ngụ trong đó, sâu trong quả phù lục này dường như hình thành không gian độc lập, bên trong ẩn chứa một mảnh biển lớn vô biên vô hạn, nước biển bốc hơi lên.
Một con Côn Bằng lăn lộn ở trên Vô Tận Hải Dương, khi thì chui vào trong sóng biển, khi thì trên mặt nước, khi thì bay lượn giữa hư không, bốn phía tràn ngập khí tức hư không, lắc lư cự cái đuôi to, vỗ nhẹ nhàng, lập tức không gian đều xuất hiện gợn sóng.
Nó vô câu vô thúc, tự do tự tại, dường như ở trên thế giới này không có bất kỳ vật gì có thể tới gần nó, bất kỳ lúc nào có thể trốn vào hư không, như là Trang Chu nhập mộng, đây là Thần Thú hư huyễn.
Trừ sâu trong hư không, dường như truyền đến từng đợt Đạo Âm: “Bắc Minh có cá, tên gọi là Côn. Côn to lớn, không biết trải mấy ngàn dặm; hóa thân thành chim, tên gọi là Bằng. Lưng chim bằng, không biết trải mấy ngàn dặm; giận mà bay, cánh như mây che hết bầu trời.”