TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Cấp Đại Ma Đầu

Chương 107: Hoàn Toàn Thay Đổi

“Cô giáo!”

Lúc này, mấy người Hạ Bình cũng đi tới, Giang Nhã Như lập tức lên tiếng gọi cô giáo Thu Tuyết, bọn họ đều cảm thấy mười phần khiếp sợ, không nghĩ tới cô giáo nhìn phổ phổ thông thông thế mà lại mạnh mẽ như thế.

Vừa ra tay, liền diệt sát những giặc cướp này, một tên đều trốn không thoát.

“Các em không có việc gì chứ?”

Thu Tuyết cũng là mừng rỡ nhìn lấy bọn người Hạ Bình, nhìn thấy bộ dáng mấy người này hoàn hảo không chút tổn hại, lập tức cảm thấy thật cao hứng, cuối cùng cũng có học sinh không có lọt vào độc thủ của những tên lưu manh kia.

“Cô giáo, đương nhiên bọn họ không có việc gì, có việc là chúng em a” một người bi phẫn kêu to lên, con mắt hung dữ trừng mắt nhìn Hạ Bình, quả thực là hận không thể đem hắn ăn sống.

Thu Tuyết trợn mắt hốc mồm, nhìn thấy người này dáng dấp chẳng khác nào đầu heo, hỏi: “Em, em là ai a? Chẳng lẽ em cũng là học sinh trường trung học số chín mươi lăm của cô?”

“Cô giáo, cô không biết em sao? Em là Hùng Phách Thiên a” người kia kêu ầm lên, lập tức nói ra thân phận của mình.

Thu Tuyết khóe miệng giật một cái: “Em làm sao biến thành bộ dáng này?” Nàng thực sự nhìn không ra người này là Hùng Phách Thiên, dù sao gương mặt này quá thê thảm, đơn giản chính là hoàn toàn thay đổi.

“Đều là chuyện tốt tên Hạ Bình làm.”

Hùng Phách Thiên bi phẫn hét lớn, nếu như không phải bị thương nặng, hắn lập tức liền lên liều mạng cùng Hạ Bình, cắn chết tên khốn này.

“Ngươi không nên ở chỗ này cắn bậy, ta mới không có đánh ngươi.” Hạ Bình cảm thấy mình rất oan.

Hùng Phách Thiên phát điên: “Ngươi không có đánh ta, nhưng mà ngươi nói lung tung, miệng so với cứt chó còn thối hơn, kích thích những giặc cướp đó đem chúng ta kéo ra ngoài, đánh đập nửa giờ, chỉnh nửa giờ a!”

Hắn bi phẫn tới cực điểm, đây là nửa giờ tối tăm nhất trong nhân sinh của hắn, hắn từ nhỏ đến lớn đều được nuông chiều từ bé, lúc nào bị người đánh đập như thế này.

Nếu như không phải tên khốn Hạ Bình này miệng rộng, nói cái gì cùng hắn là thanh mai trúc mã, căn bản sẽ không phát sinh loại sự tình này, tên khốn nạn này rõ ràng chính là muốn hại chết hắn a.

“Cô giáo, cô trừng phạt hắn đi, thằng này căn bản chính là ác ma, hại chết người không đền mạng a.”

“Đúng vậy đúng vậy, hắn không chuyện ác nào không làm, so độc dược còn độc hơn, chúng em thảm như vậy đều do hắn làm hại.”

“Nếu không phải chúng em mạng lớn, sớm đã bị hắn hại chết.”

“Không xử phạt hắn, chúng em làm quỷ đều sẽ không bỏ qua hắn, chết không nhắm mắt.”

Một đám người bộ dáng đầu heo nhảy ra, chỉ trích Hạ Bình, yêu cầu nghiêm trị tên này.

Bọn họ cũng rất thảm, có thể so cùng Hùng Phách Thiên, lúc đầu muốn nói chuyện lớn tiếng, nhưng mà khuôn mặt thật sự là quá đau, hơi nói ra vài câu, liền chạm tới vết thương, đau thấu tim gan.

“Các em là ai?” Thu Tuyết có chút bối rối, cũng không nhận ra mấy người hoàn toàn thay đổi này

Không có cách, mấy người kia tự giới thiệu: “Em là Đào Vân”, “Em là Cao Thịnh”, “Em là Hồng Vũ”

Thu Tuyết một mặt im lặng, những học sinh khá giỏi trong trường học của mình thế nào liền biến thành bộ dạng này, tuy các học sinh khác cũng bị đánh đập, nhưng mà cũng không có mấy người thảm như vậy, cảm giác giống như bị người dùng lốp xe nghiền ép mấy lần, giống như đi sửa mặt, nhưng mà đây là sửa mặt thất bại, là tai nạn y tế.

“Các ngươi khỏe a.” Hạ Bình lên tiếng chào hỏi.

Khỏe cái rắm!

Lỗ mũi bọn người Đào Vân đều tức điên, nhìn thấy bộ dạng này của bọn họ, chỗ nào còn khỏe, tiểu tử này ngược lại lại làm bộ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Nếu không phải vì tên khốn này, bọn họ làm sao lại thảm như vậy?!

“Cô giáo, tên khốn này tâm địa ác độc a, cả bạn học đều muốn hại chết, chúng em sở dĩ biến thành cái dạng này, đều là hắn xúi giục những giặc cướp đó, đem chúng em đánh đập nửa giờ” Đào Vân kêu lên, “Nếu cô không trừng phạt hắn, chúng em không phục a.”

Hạ Bình cảm thấy mình rất oan: “Thế nào, thế nào, ta lúc ấy tuy đối với lưu manh kể một ít chuyện, nhưng là đều là do lo lắng an nguy của các ngươi, cho nên mới cường điệu nêu ra tên mấy người các ngươi, để những lưu manh kia không làm thương hại các ngươi.”

"Nhưng mà các ngươi hiện tại không cảm kích, ngược lại còn oán trách ta, nói ta tâm địa ác độc, thật sự là không phân biệt tốt xấu, không biết lòng người tốt, hiện tại người tốt khó làm a, người lấy ơn báo oán giống ta đã rất ít."

Hắn cảm khái liên tục, cảm thấy lòng tốt của mình không được người hiểu.

Tốt trái trứng!

Bọn người Đào Vân tức giận đến đầu đều có chút bốc khói, nếu như ngươi là người tốt, toàn bộ thiên hạ liền không có người xấu, nếu không phải vì những lời trước đó của tên khốn nhà ngươi, những tên lưu manh kia sớm đã bị lời nói của bọn họ cảm động, làm sao sẽ ác độc đánh bọn hắn.

Thế nhưng bị tên này to mồm, bọn họ từng người đều thành tên lừa đảo, để bọn giặc cướp thẹn quá hoá giận, ra tay so với trước đó còn nặng hơn.

“Tên khốn khiếp, đừng ở chỗ này ngụy biện.”

Hùng Phách Thiên phẫn nộ nói: “Không thấy được Hàn Sơn của trường trung học Chính Đức sao? Hắn thảm nhất, bị người đánh đập bốn mươi lăm phút, hiện tại đã hôn mê, miệng sùi bọt mép, đây đều là việc ác ngươi làm, còn không thừa nhận.”

Hắn chỉ chỉ Hàn Sơn ngã trên mặt đất, gương mặt kia đều không thấy rõ lắm, giống như bị Ong Mật chích, sưng vù lên, miệng còn phun ra bọt mép, thật giống như bệnh nhân hấp hối.

“Ta cảm thấy vẫn là tranh thủ thời gian khiêng đi trị liệu thì tốt hơn.” Hạ Bình đưa ra đề nghị của bản thân.

Nghe nói như thế, Thu Tuyết lập tức tỉnh ngộ lại, nói: “Đúng đúng đúng, các em vẫn là nên đi băng bó vết thương, có chuyện gì lên phi thuyền lại nói, đừng ở chỗ này nói chuyện.”

Lúc này, phi thuyền cũng từ trên cao hạ xuống, đến đỉnh núi.

Bọn người Hùng Phách Thiên mười phần bất đắc dĩ, nhưng mà cũng chỉ có thể bị Thu Tuyết bắt lấy, kéo vào phi thuyền trị liệu, mà thương thế của bọn họ xác thực rất nặng, không thể chậm trễ.

... ...

Vèo!

Phi thuyền mang tất cả toàn bộ học sinh từ đảo mãnh thú, tiến về phía trước hướng Thiên Thủy thành, cấp tốc trở về.

Trải qua kiểm kê, chết năm, sáu học sinh, bị thương hơn một trăm người.

Liền chỉ có mười người không có có bị thương, những người này trừ bọn người Hạ Bình, cũng chỉ có mấy người trốn ở sơn động vắng vẻ, may mắn không bị bọn giặc cướp tìm tới, không có việc gì.

Chân tướng chuyện này, cũng bị các người giáo viên như Thu Tuyết biết được, biết đây là một lần ngoài ý muốn, chẳng ai ngờ rằng trên đảo mãnh thú thế mà xuất hiện một đám lưu manh, đây là sai lầm trong công tác của bọn họ.

Nhưng mà chuyện này quá mức nghiêm trọng, nếu như tiết lộ ra ngoài, chắc chắn sẽ sinh ra đả kích cực lớn đối với danh dự mười cái trường học, nói không chừng sẽ bị phụ huynh phẫn nộ lên án, truyền thông đòi phỏng vấn.

Cho nên bọn họ quyết định phong tỏa tin tức này, khen thưởng mỗi học sinh một viên Thối Thể Đan, xem như là phí bịt miệng, bọn người Hạ Bình công lao rất lớn, chém giết không ít giặc cướp, cứu không ít mạng của học sinh, mỗi người được khen thưởng ba viên.

Tuy bọn người Hùng Phách Thiên căm giận bất bình, nhưng mà cũng không thể tránh được, ai bảo người ta có chiến tích đâu.

Nhưng mà sự tình đều đã phát triển đến tình trạng này, thí luyện tự nhiên cũng không cách nào tiếp tục, tất cả mọi người quyết định lập tức trở về Thiên Thủy thành, đưa một số học sinh thương thế nghiêm trọng tiến vào bệnh viện trị liệu khẩn cấp.

Lúc trở về rất thuận lợi, sau mấy tiếng, phi thuyền liền đến thao trường trường trung học số chín mươi lăm Thiên Thủy thành, sau khi phi thuyền đáp xuống mặt đất, các học sinh nối đuôi nhau mà ra.