Trong không gian Sơn Hà Châu, ở một nơi khác, nơi đó đang giam giữ lấy Phì Di và Ô Sát Ma Cầm.
Hai con thái cổ di chủng này tuy rằng bị giam giữ ở trong lồng giam, nhưng mà cũng coi là ăn ngon uống sướng, không có bị ngược đãi, những ngày này cũng không vận động, thế mà cũng béo ra một vòng.
“Đáng giận, đến tột cùng tên hỗn đản Võ Vô Địch kia đang làm cái gì, khiến cho mãnh đất này rung động, mù mịt chướng khí, còn có để cho người ngủ hay không.” Phì Di rất tức tối, nó cảm thấy mình bị bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
Đặc biệt là nó còn đang mơ một giấc mơ đẹp, cùng một con mỹ nữ xà xinh đẹp đang thân mật, thế nhưng mà đang đến giờ phút mấu chốt, thế mà bị một tiếng kêu to làm tỉnh lại, dọa đến nó hết hồn con chồn, tưởng rằng bị chồng người ta bắt gian tại giường.
“Nhìn bộ dạng này của ngươi bây giờ, bị giam giữ thời gian dài như vậy, thế mà cũng đã đồi phế thành như vậy, nếu như bây giờ bị người ta nhìn thấy mà nói, ai còn sẽ tin tưởng ngươi là đỉnh đỉnh đại danh thái cổ di chủng Phì Di, ngược lại cũng đã bị thuần hóa thành rắn giữ nhà.”