Sau đó nàng cười lạnh một tiếng, ở trên cao nhìn xuống: “Hừ, hiện giờ cũng biết sai rồi sao, biết cầu xin tha thứ, nhớ kỹ lúc trước ngươi đã ức hiếp Thần Thú thế nào sao? Còn muốn tha thứ ngươi, đừng si tâm vọng tưởng nữa.
Muốn Thần Thú tha cho ngươi cũng đơn giản, sau này ngươi phải làm trâu làm ngựa cho ta, trở thành nô bộc của ta, mỗi ngày giặt quần áo xếp chăn cho ta, châm trà đổ nước, gọi là đến đuổi là đi, còn nữa ngươi phải ngủ ở bên trong chuồng bò, mỗi ngày mặc y phục rách tung toé.”
“Cám ơn Thỏ Linh Lung đại nhân, ta nguyện ý cả một đời làm trâu làm ngựa cho ngươi, tiểu nhận đã có phúc ba đời.” Nhân loại Hạ Bình kia không chỉ có không có tức giận, ngược lại còn cảm động đến rơi nước mắt, cho rằng đây là Thỏ Linh Lung nàng tha thứ, có lòng từ bi rộng lớn bao quát chúng sinh.
Mà từ đó về sau, nàng cũng trải qua sinh hoạt tùy ý sai bảo chủ nô tên nhân loại vô sỉ này.
Nghĩ tới đây, Thỏ Linh Lung cũng bắt đầu chảy nước miếng, lộ ra một bộ dáng cười ngây ngô, hưng phấn không thôi, hận không thể lập tức trở về trong Vân Tiêu giới, đi tới trước mặt tên vô sỉ nhân loại này diễu võ dương oai.