“Không hổ là cao thủ tộc La Hán, cao tăng đắc đạo.”
Đoan Mộc Khang nhìn chằm chằm Hạ Bình: “Không nghĩ tới chúng ta mới vừa vặn đến nơi này, lập tức bị ngươi phát hiện, thật sự là cảm giác lực rất mạnh, để cho ta không thể không bại lộ thân phận của mình, tự mình ra tay.
Bất quá chuyện này cũng không quan trọng, dù sao ngươi cũng đã rơi vào bẫy rập, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, hiện giờ lập tức giao ra tấm linh phù bí cảnh Long Mộc trên người ngươi, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết.”
Hắn ở trên cao nhìn xuống, sai bảo như với người hầu.
“Thì ra ngươi muốn linh phù bí cảnh Long Mộc trên người của ta, làm gì tốn hao khổ tâm lớn như thế.” Hạ Bình lộ ra bộ mặt từ bi, “Người xuất gia lòng dạ từ bi, chỉ cần ngươi hỏi ta, khẳng định sẽ cho, dù sao một tấm linh phù có thể mang theo năm người đi vào bí cảnh Long Mộc, phân ra mấy cái danh ngạch cũng chỉ là việc nhỏ, không tính là gì.”