Giờ này phút này phảng phất hắn chính là một con Côn Bằng, hòa quyện vào hư không, không có bất kỳ lực lượng nào có thể bắt được khí tức trên người hắn,
Ở trong phạm vi thần thức cảm giác của hắn, tốc độ những năng lượng ánh sáng này chậm chạp đến thật không thể tin, giống như đang tiến hành động tác chậm vậy, hắn có thể né tránh đi dễ như trở bàn tay.
Dù cho có vài chục vạn đạo ánh sáng năng lượng bắn tới, nhưng mà cũng hoàn toàn không bắt được thân ảnh của Hạ Bình, phảng phất hắn là Côn Bằng, bất kỳ lúc nào bất kỳ nơi nào cũng có thể trốn vào một không gian khác.
Hắn cảm thấy lĩnh ngộ của mình đối với hai cánh Địa Ngục Kim Ô tăng lên tới một cấp độ khác, đó chính là tự do, tự do không nơi câu thúc, bất kỳ vật gì cũng không thể trói buộc hai cánh.
Vừa lập tức nghĩ đến đâu, cánh lập tức bay đến đó.