Nếu như là ác mộng mà nói, bọn họ hy vọng hiện giờ lập tức tỉnh táo lại.
Hạ Bình đứng chắp tay, nhàn nhạt nhìn lấy những Vương giả Long Nhân này: “Ta nói qua, các ngươi thật sự là quá yếu.”
“Không tốt, địch nhân quá mạnh mẽ, chúng ta không phải là đối thủ.”
“Lui, nhanh chóng lui ra phía sau, Long Thần thành, nhượng Đại Đế xuất thủ.”
“Trốn, chia thành tốp nhỏ, có thể trốn ra bao nhiêu thì tính toán bấy nhiêu.”
Sắc mặt của đông đảo Vương giả Long Nhân lộ ra vẻ khó coi tới cực điểm, rất không cam lòng.
Nhưng mà dù cho không cam tâm nữa, bọn họ nhìn thấy Hạ Bình bày ra thực lực như vậy, đã có mức độ Đế Cấp, vẻn vẹn một tiếng gào thét, lập tức chấn choáng Long Nhân toàn thành, như vầy là uy lực tới cỡ nào.
Chiến sĩ Long Nhân thông thường chỉ sợ muốn bảo trì ý thức thanh tỉnh trước mặt người đàn ông này cũng đã là một việc khó, trăm tên Vương giả Long Nhân không đều ngăn cản được hắn chỉ trong chốc lát thời gian.
Cũng chỉ có Đại Đế ra tay, mới có thể ngăn cản tên nhân loại này hành động.
Vèo vèo vèo! ! !
Vương giả Long Nhân còn lại nhanh chóng chạy trốn, có thi triển thần thông tuyệt thế tốc độ, một giây chạy một dặm.
Có người dịch chuyển tức thời trong hư không,
Có người trực tiếp đào đất.
Có người tạo thành chiến trận, gia trì lực lượng trên người lẫn nhau, thành quần kết đội chuồn đi, khống chế Yêu Phong.
Những Vương giả Long Nhân này mỗi người tự thi triển ra thần thông chạy trốn của chính mình, tốc độ ccủa bọn họ càng nhanh hơn so với lúc đến, quả thật là hận cha mẹ không thể sinh ra cho mình thêm mấy cái chân, sử xuất ra hết sức lực từ lúc bú sữa đến giờ.
Hạ Bình đi bộ nhàn nhã, cũng không nóng nảy đuổi theo, chỉ là Vương giả Long Nhân tới gần bên cạnh hắn, đưa tay chính là một quyền, cách vài dặm, quyền kình chớp mắt đã tới.
Bùm!
Lúc này, giữa không trung liền xuất hiện một trận tiếng nổ mạnh vang, có thân thể bị vài tên Vương giả Long Nhân lập tức bị một quyền đánh nổ, hóa thành một đoàn thịt nát từ không trung rớt xuống.
Vẻn vẹn hai ba quyền, đã có hơn mười tên Vương giả Long Nhân bị nhẹ nhõm diệt sát, đơn giản như là đồ sát gà chó vậy.
Mà loại tràng diện này cũng càng thêm làm cho bọn hắn hoảng sợ kinh hãi, càng thêm không dám ở tại nguyên chỗ, sợ bị Hạ Bình truy tung đến, từ đó đều diệt sát bọn hắn ở trong Long Giác thành.
. . .
Sau nửa canh giờ.
Vương giả Long Nhân ở trong Long Giác thành đã sắp trốn mau ra khỏi tòa thành trì này, chạy tới phía Long Thần thành, nhưng mà bọn họ bị Hạ Bình một đường truy sát, kết quả thương vong hơn phân nửa, như là chó mất chủ.
Gần như ở trong Long Giác thành ngay lúc này chính là một tòa thành trống không, về phần những tên Long Nhân thông thường kia bị chấn choáng, không có trôi qua thời gian nửa ngày đoán chừng cũng không cách nào thanh tỉnh được.
Lúc này, Hạ Bình đi vào Phủ Thành Chủ Long Giác thành, trung tâm tài phú của tòa thành trì này.
Cũng đã đi vào đại doanh của địch nhân, còn cưỡng chế đối phương di dời, ngay cả tài bảo cũng không kịp mang đi, hắn lại làm sao lại vào núi vàng mà tay không đi về.
Bởi vì các vương giả Long Nhân cùng nhau tập thể chạy trốn, Phủ Thành Chủ đã không có bất luận lực lượng thủ vệ nào, những binh lính kia cũng toàn bộ té xỉu trên đất, Hạ Bình cũng một đường thông suốt.
“Vơ vét, vét máng toàn bộ.”
Hạ Bình đi thẳng tới trong kho bảo vật Phủ Thành Chủ, một quyền đấm vỡ cánh cổng kim loại kho bảo vật, lập tức trực tiếp bước vào trong đó, lập tức hắn cũng thấy bảo vật rực rỡ muôn màu.
Chỉ có thể nói Long Giác thành không hổ là một trong những thành lớn nhất của Long Nhân tộc, vài vạn năm trôi qua đều là vô cùng phồn vinh, việc này cũng tạo nên tài phú tích lũy của bọn họ đến mức độ khá kinh người.
Kim Ngân Châu Báu chồng chất như núi, đây đã là việc nhỏ, đối với Vương giả Long Nhân mà nói đều không đáng tiền.
Quan trọng hơn là, bọn họ vơ vét đủ loại tài nguyên tu luyện trân quý khắp nơi trên Thần Long đại lục.
Vẻn vẹn là linh dược đập vào mi mắt, Hạ Bình cũng thấy trên trăm loại, mỗi một loại linh dược đều tản mát ra dược khí nồng đậm, khiến cho người ta đại chấn tinh thần, toàn thân thư sướng.
“Chủ nhân, vơ vét mau lên, thật dễ dàng vét máng sạch sẽ những linh dược này trồng trọt ở trong Sơn Hà Châu, tin tưởng có lão phu chăm chú bồi dưỡng, nhất định có thể làm cho những linh dược này sinh sôi càng nhiều.” Lúc này, khí linh Thanh Ngưu của Sơn Hà Châu truyền ra thanh âm, nó nhìn thấy linh dược bảo vật trong kho, đều gần như chảy ra nước bọt tới.
Đương nhiên, đối với Thanh Ngưu đã từng là pháp bảo của Thánh Nhân mà nói, những linh dược này là cực kỳ không đáng chú ý.
Nhưng mà nó cũng không biết bao nhiêu năm không có bồi dưỡng qua linh dược, Sơn Hà Châu cũng thời gian rất lâu rơi vào trong cảnh hoang vu, cho nên nó khát vọng làm cho không gian của Sơn Hà Châu gia tăng một chút sinh khí.