TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Cấp Đại Ma Đầu

Chương 1243: Không Biết Nặng Nhẹ (1)

Bất quá dù nói là như vậy, Miêu Tiên Nhân hành sự cũng cẩn thận từng li từng tí.

Dù sao phi thuyền Thánh Cấp thật sự là quá mức trân quý, dù xem như Thánh Nhân biết cũng sẽ trông mà thèm, dù sao lúc trước lão chủ nhân của Miêu Tiên Nhân vì kiến tạo ra chiếc phi thuyền này, tốn hao một cái giá cực lớn.

Dù là Thánh Nhân cũng phải tốn hao đại giới như vậy, có thể tưởng tượng giá trị của nó đối với thánh nhân, tuyệt đối là không phải tầm thường.

Cho nên vì để phòng ngừa vạn nhất, nó vẫn là rất cẩn thận, công tác chữa trị phi thuyền Thánh Cấp, chỉ là tiến hành ở trong không gian giới chỉ của Hạ Bình, không có bị bất kỳ người nào biết.

"Vậy là tốt rồi."

Hạ Bình gật gật đầu.

Đùng đùng đùng! !

Đúng vào lúc này, cửa tĩnh thất bị người đập vang.

"Vào đi."

Hạ Bình nói, bộp một tiếng, cửa lớn của tĩnh thất mở ra, trực tiếp đi tới một người lão giả mặc áo đen, đây là quản gia Càn Khôn Phái cắt cử đến Viêm Hoàng phong, phụ trách mọi chuyện to to nhỏ nhỏ trên đỉnh Viêm Hoàng phong, quản hạt rất nhiều người hầu trên Viêm Hoàng phong.

Dù sao Viêm Hoàng phong rất lớn, mỗi ngày đều cần phải có người đến quét dọn vệ sinh, cắt tỉa hoa hoa cỏ cỏ, nấu cơm giặt quần áo cái gì, cũng không đủ người hầu là không thể làm được.

Đương nhiên, những người hầu này đều là xuất thân Càn Khôn Phái, trung thành tuyệt đối.

"Chuyện gì?" Hạ Bình hỏi.

Quản gia áo đen nói: "Thiếu gia, ngoài phủ đệ có một vài đệ tử chính thức của Càn Khôn Phái cầu kiến, đã đợi chờ hồi lâu, trong đó có một người tên là Cor, tự xưng là bằng hữu thiếu gia."

"Đệ tử chính thức? Cor? Tới gặp ta?"

Hạ Bình thiêu thiêu mi: "Được rồi, để bọn hắn vào, gặp mặt ở đại sảnh."

Dù sao hiện tại hắn vừa mới bế quan kết thúc, trong lúc rảnh rỗi, gặp bọn đệ tử chính thức này một chút cũng không sao, chỉ là không biết vì sao những người này và Cor bỗng nhiên trong lúc này lại đến cửa.

"Vâng, thiếu gia."

Quản gia áo đen lập tức lui ra ngoài.

Mà Hạ Bình cũng rời đi từ tĩnh thất, đi thẳng tới trong đại sảnh phủ đệ.

Vù vù vù! ! !

Hắn mới vừa vặn đến đến đại sảnh, một đám người bên ngoài lập tức được quản gia áo đen đưa vào đến, trong đó có Cor.

"Ừm?"

Hạ Bình híp híp mắt, hắn cảm nhận được khí thế trên người của đám người này không tầm thường, mỗi người đều rất là bất phàm, hơn nữa ánh mắt nhìn chính mình, không ít người đều có chiến ý, đoán chừng là kẻ đến bất thiện.

Nhưng mà hắn không hề nói gì, vẫn như cây giữa mùa xuân.

"Hạ huynh."

Cor đến cửa lên tiếng kêu gọi.

"Cor huynh đệ, thật sự là từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ." Hạ Bình cũng lên tiếng chào hỏi, rất là nhiệt tình.

"Cor huynh đệ, ngươi tìm đến ta là có chuyện gì không?"

Hạ Bình gọn gàng chào hỏi, hắn cũng không có thời gian quanh co với bọn hắn.

"Cái này!"

Ánh mắt Cor lấp lóe, trong lúc nhất thời không biết nên nói chuyện này thế nào.

"Vậy thì để cho ta tới nói đi."

Lúc này, Thang Minh Thần đi tới, mỉm cười: "Hạ huynh, sơ lần gặp gỡ, ta gọi là Thang Minh Thần, trước đó đã nghe danh tiếng đỉnh đỉnh đại danh sư huynh, thậm chí còn được Bắc Minh Thánh Nhân thu làm đệ tử."

"Chắc hẳn Hạ huynh nhất định võ công cao cường, cho nên đám người này của chúng ta cả gan đến cửa, muốn tỷ thí với Hạ huynh một chút, muốn biết chênh lệch giữa chúng ta với Hạ huynh."

Hắn nhìn lấy Hạ Bình, thái độ rất là khiêm tốn, trực tiếp cho Hạ Bình mang mũ cao.

"Tỷ thí? Thì ra là thế, là muốn cho ta đến chỉ điểm các ngươi một chút võ công sao?"

Hạ Bình gật gật đầu, vẻ mặt bộ dáng như vừa hiểu ra.

Nghe nói như thế, dù là Thang Minh Thần lòng dạ rất sâu, cũng không khỏi co quắp khóe miệng giật giật vài cái, tên hỗn đản này da mặt đơn giản chính là dày đến không biên giới, rõ ràng hắn chỉ là muốn tỷ thí với tiểu tử này.

Nhưng mà ở trong lời nói của tên hỗn đản này, lại là biến thành bọn họ muốn cho Hạ Bình chỉ điểm công phu, cái này chẳng phải là đã thấp hơn một cái đầu rồi sao? Nói rõ cũng là đang chiếm tiện nghi bọn họ.

Những người khác cũng nhe răng nhếch miệng, cảm thấy tên hỗn đản này càng tỏ ra phách lối.

Tuy rằng bọn họ đã sớm biết thân là Đệ Tử Thánh Nhân hết sức ngạo khí, nhưng mà cũng không nghĩ tới trắng trợn như thế, rõ ràng cũng là xem thường đám người này như bọn họ, không có xem bọn hắn như là người cùng một cấp bậc.

"Bất quá quyền cước không có mắt, tất cả mọi người là đồng môn sư huynh đệ, mà lại ta xuất thủ cũng không biết nặng nhẹ, không cẩn thận đánh bọn ngươi cho tàn phế cũng không tốt." Hạ Bình nói ra chuyện lo lắng này.

Con cờ hó!

Bọn người Thang Minh Thần tức giận đến muốn nổ phổi, nếu như không phải trong lòng vẫn tồn tại một chút lý trí, chỉ sợ bọn họ sớm đã ra tay đánh nhau vớ tên hỗn đản phách lối này, tên khốn nạn này đến tột cùng không coi ai ra gì đến mức độ nào.

Phải biết Tu Vi Võ Đạo của mỗi người bọn họ đều đạt tới như ý cảnh, có người còn là tu vi như ý cảnh đỉnh phong, trọn vẹn cao hơn Hạ Bình một cái cảnh giới lớn, lực lượng cũng không biết mạnh mẽ đến mức nào.

Dù cho Hạ Bình là một tên yêu nghiệt võ đạo, bọn họ cũng không cho rằng tiểu tử này có thể vượt qua một cái đại cảnh giới chiến thắng chính mình, mà bọn họ lại cũng là thiên tài, bao trùm ở trên vô số phàm nhân.

Thế mà tiểu tử này ngược lại giỏi, còn lo lắng cho mình không biết nặng nhẹ, không cẩn thận đánh cho tàn phế bọn họ, quá phận, xem bọn hắn là búp bê sao? Cái loại tôm chân mềm tùy tiện một quyền lập tức đánh nát.

Nộ khí trong lòng bọn họ càng thêm tràn đầy.