Giờ phút này, cha của Hạ Bình Hạ Xuyên Lưu và mẹ của hắn Hoàng Lan Hân chờ ở trong phòng khách biệt thự.
Bất quá Hạ Xuyên Lưu và Hoàng Lan Hân lại ăn mặc giống như nhà giàu mới nổi, trên tay mang theo vòng tay ngọc lục bảo, ngón tay mang theo năm sáu chiếc nhẫn kim cương đá quý, cổ đeo Dây chuyền vàng thô to, ăn mặc một thân áo choàng lóng lánh kim quang, quả thật là sáng mù mắt cờ hó của người chung quanh.
Nếu như không phải hàm răng không có vấn đề, đoán chừng đều hận không thể khảm mấy mấy cây răng vàng.
"Hoàng Khu Trưởng, khách khí, ngươi thật đúng là quá khách khí, cũng đã đến rồi, mang lễ vật tới làm gì a." Hạ Xuyên Lưu đơn giản cười đến chỉ nhìn thấy răng không thấy con mắt, giống như Di Lặc Phật vậy.
Bởi vì người tới nhà làm khách không là người khác, mà chính là Trừ Hoàng khu trưởng Dương Châu.
Ngoài Trừ khu trưởng ra, còn lại tám Khu Trưởng Đại châu, cùng lão đại các đại gia tộc đều đến nhà bái phỏng, mục đích cũng chỉ có một, nịnh bợ Hạ Xuyên Lưu, sớm tạo mối quan hệ.
Bởi vì tin tức Hạ Bình tấn thăng đến Vương giả cảnh, thật sự là làm cho người ta rất oanh động, đầu tiên chính là Viêm Hoàng tinh cầu chấn động, truyền hình hai mươi bốn giờ thông báo, trở thành tin tức đầu đề cùng ngày.
Kết quả có thể nghĩ, đầu lĩnh to to nhỏ nhỏ ở Viêm Hoàng tinh cầu làm sao nào còn ngồi được vững, lập tức đến nhà bái phỏng, bởi vì ai cũng biết, từ đó về sau Hạ gia khẳng định phải nghịch thiên, tất nhiên sẽ trở thành gia tộc Vương giả.
Mà Hạ Bình cũng sẽ trở thành đại nhân vật số một nhân loại.
Một số gia tộc tin tức linh thông còn biết, Hạ Bình không phải Vương giả thông thường đơn giản như vậy, thậm chí còn có thể xưng huynh gọi đệ với vô địch Vương giả, ngang vai ngang vế, chuyện này thì càng thêm dọa người.
Nếu như có thể sớm nịnh nọt hai vợ chồng Hạ Xuyên Lưu, Hạ gia tùy tiện chảy chút dầu nước đi ra, cũng đủ để cho bọn hắn ăn não đầy ruột già.
Cho nên, dù xem như Khu Trưởng cũng ngồi không yên, lập tức tới bái phỏng.
Bất quá những Khu Trưởng này cũng không phải cùng một thời gian đến, mà chính là rất có ăn ý, tách ra thời gian tới bái phỏng, cứ như vậy tất cả mọi người có đầy đủ thời gian tạo mối quan hệ với Hạ gia.
"Không không không, đây đều là một chút tâm ý tiểu đệ ta, đi vào phủ đệ của Hạ ca, không mang theo chút tiểu lễ vật tới, sao có thể biểu hiện ra ta thành ý." Hoàng Lượng khiêm tốn nói, cho dù tuổi tác của hắn cũng đã cao, mà Tu Vi Võ Đạo lại cao thâm, nhưng mà đối mặt Hạ Xuyên Lưu vẫn y nguyên không dám khinh thường, hết sức khiêm tốn, tự xưng tiểu đệ.
"Một cây Nhân Sâm hoang dại ba ngàn năm, như này làm sao được tính là tiểu lễ vật, chỉ sợ có tiền cũng không mua được đi."
Hạ Xuyên Lưu tặc lưỡi tán thưởng, nhưng mà lời nói của hắn xoay chuyển: "Bất quá bình thường ta ưa thích pha trà, thường xuyên ưa thích dùng nhân sâm ngâm, luôn luôn dùng đến rất nhanh, không biết một cây có đủ hay không a."
Tiện nhân!
Nghe nói như thế, khóe miệng Hoàng Lượng bỗng nhiên giật giật, ở trong lòng đang chửi ầm lên, làm sao hắn không hiểu, tên hỗn đản này rõ ràng cũng là ở nơi này Sư Tử mở miệng lớn, một cây ba Nhân Sâm ba ngàn năm còn không vừa lòng, còn muốn cây thứ hai, vô sỉ tới cực điểm, đây là yêu cầu hối lộ quang minh chính đại a, cũng không cần thể diện.
Nếu như không phải tên này như ngươi có con trai là Vương giả cảnh, hắn đường đường Khu Trưởng hôm nay há sẽ khuất nhục như thế? ! Hắn đơn giản hận không thể một ngụm nước bọt lập tức phi đến trên mặt người vô sỉ này.
Nhưng mà đối mặt với yêu cầu "Hợp lý" này, hắn cũng không cách nào cự tuyệt: "Chuyện này, nếu như Hạ ca ưa thích mà nói, trong phủ ta còn có một cây, tùy ý sẽ đưa tới cho Hạ ca ngươi."
"Ha-Ha, chuyện này làm sao có ý tứ, quá tốn kém." Hạ Xuyên Lưu khoát khoát tay, lời mặc dù thì nói như vậy, nhưng mà trên mặt lại là không có chút bộ dáng không có ý tứ nào.
Hoàng Lượng lập tức nói: "Không không không, không có tốn kém chút nào, nhà ta cũng chỉ có ngần ấy đồ chơi, không đáng tiền, chỉ cần Hạ ca ưa thích là được, ưa thích là được a."
Nói ra lời nói này, hắn cảm thấy trái tim mình cũng đang chảy máu, đây không phải đang cắt thịt, mà là đang cắt thận a.
Tên hỗn đản Hạ Xuyên Lưu này đơn giản so với Chu Lột Da còn hung ác, không phải nói trước đó chỉ là quản lý chợ thôi sao? Chẳng lẽ nói đều vơ vét đồ,vật của người khác đã quen sao? !
Vơ vét hộ buôn bán nhỏ còn không vừa lòng, giờ bắt đầu vơ vét khu lớn rồi.
Hai người ngươi tới ta đi, hàn huyên nửa canh giờ, Hoàng Lượng lập tức vội vội vàng vàng rút lui, nói mình còn có chút sự tình chính vụ cần phải đi bận rộn.
Hắn sợ lại trò chuyện như thế nữa, chính mình lại phải móc ra thêm một cây ba ngàn năm nhân sâm, khi đó chỉ sợ hắn cũng sẽ táng gia bại sản.
Rất nhanh, khách nhân trong phòng khách biệt thự lập tức nhanh chóng rút lui, lưu lại hai người Hạ Xuyên Lưu cùng Hoàng Lan Hân.
"Sảng a, thật sự là Sảng."
Hạ Xuyên Lưu dương dương đắc ý: "Nhớ ngày đó lão tử chỉ là tên Thành Quản, không nghĩ tới bây giờ Khu Trưởng đều cúi đầu khom lưng với ta, nịnh bợ không thôi, mang lên lễ vật danh quý."
"May mắn con trai có tiền đồ a, cái này gọi cái gì, một người đắc đạo, gà chó lên trời."
Hắn toàn thân thoải mái, cảm thấy mình lăn lộn thời gian qua cuối cùng cũng có mặt mũi.
"Đánh rắm, ngươi mới là ga chó, có biết nói chuyện hay không."
Hoàng Lan Hân không nhịn được đạp hắn một cước.
"Đúng đúng đúng, cái miệng này của ta nên đánh, nên đánh a."
Hạ Xuyên Lưu cũng ý thức được chính mình ra lời nói ở có chút sai lầm.
"Cha mẹ."
Đúng vào lúc này, thân ảnh của Hạ Bình lập tức xuất hiện ở trong phòng khách.