Sắc mặt tiểu đội trưởng Hắc Mộc nghiêm túc: "Mà lại tu vi càng cao, lực lượng tinh hoa mặt trời càng khủng bố, vô cùng cuồng bạo, không gì không phá, không gì không thiêu cháy, xem như lực lượng tộc hỏa diễm Hạn Bạt cũng hoàn toàn kém xa."
"Chẳng lẽ nói hỏa diễm của các ngươi có thể vượt qua năng lượng của mặt trời sao?"
Nó nhìn tiểu đội trưởng Hạn Bạt.
"Cái này!"
Tiểu đội trưởng Hạn Bạt nghẹn lời, tuy nó hết sức tự tin đối với lực lượng chủng tộc mình, nhưng nếu so thì vẫn kém năng lượng của mặt trời.
Dù sao chúng nó đi ngang qua chỉ không còn một ngọn cỏ thôi, vẫn còn không ít đá sỏi cùng đất cát, chỉ khi nào mặt trời hạ xuống thì thật sự là không còn tồn tại cái gì nữa, bất kỳ vật gì đều sẽ bị đốt thành hư vô.
Đây là ngọn lửa chí cao bao trùm phía trên vô số hỏa diễm, cũng chính là truy cầu cao nhất của Hạn Bạt tộc.
"Kim Chúc Cơ Giới tộc các ngươi cũng phải chú ý, tính kháng nóng của các ngươi rất mạnh mẽ, nhưng đối mặt với loại hỏa diễm kia thì đoán chừng cũng không lấy được chỗ tốt, sẽ hóa thành một bãi nước thép."
Tiểu đội trưởng Hắc Mộc cảnh cáo nói.
"Hừ."
Nghe nói như thế, lúc này tiểu đội trưởng Kim Chúc Cơ Giới liền khó chịu: "Tiểu đội trưởng Hắc Mộc, ta biết các ngươi rất coi trọng nhân loại kia, cho rằng là uy hiếp khó lường."
"Nhưng nói ra những lời này không khỏi quá xem thường Kim Chúc Cơ Giới tộc ta rồi."
"Nếu như nhân loại kia thật sự dám xuất hiện ở trước mặt ta, không cần các ngươi xuất thủ, chỉ bằng vào Kim Chúc Cơ Giới tộc ta liền có thể giết hắn mấy chục lượt, làm thành một cục thịt nát trong bữa ăn đêm đó cho mọi người cũng không có vấn đề gì."
Nó kiêu ngạo vô cùng.
Hưu!!
Chỉ trong nháy mắt, một bóng người xuất hiện, tựa như tia chớp, đến trước mặt tiểu đội trưởng Kim Chúc Cơ Giới trong nháy mắt.
Cái gì?
Lúc này tiểu đội trưởng Kim Chúc Cơ Giới cảm thấy có sự nguy hiểm vô cùng xuất hiện, một đôi mắt màu xanh lam của nó lấp loé không yên, tựa hồ có vô số dòng số liệu chảy xuống, phân tích tình huống trước mắt.
Nhưng tình huống như vậy xảy ra quá đột ngột, nó không cách nào tính toán ra được đến cùng đang xảy ra cái gì.
Đạo thân ảnh kia đột nhiên ra chân, một chân hung hăng đá vào ngực tiểu đội trưởng Kim Chúc Cơ Giới, mũi chân mang theo khí kình hình xoắn ốc đáng sợ, ẩn chứa lực xuyên thấu cực mạnh.
Đông!
Lúc này, ở ngực tiểu đội trưởng Kim Chúc Cơ Giới bị đá một chân, bị đá đến vỡ nát ngay lập tức, toàn bộ thân hình bay ngược giống như bóng da, bay tứ tung trọn vẹn vài trăm mét, nện đứt mấy chục gốc cây lớn liên tiếp.
Cuối cùng nó rơi ở dưới một cây đại thụ, nhưng giờ phút này toàn thân nó đều bốc lửa, hiển nhiên đã bị trọng thương, không đứng dậy được.
"Là ai? !"
Ba đại chủng tộc đều kinh ngạc đến ngây người, chúng nó hoàn toàn không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế này, rõ ràng chúng nó vẫn đang nói chuyện phiếm, nhưng một giây sau tiểu đội trưởng Cơ Giới liền bị đánh bay ra ngoài, trực tiếp tàn một nửa.
Oanh
Bụi mù tán đi, trên mặt đất có thêm một thân ảnh.
"Nhân loại? !"
Đồng tử tiểu đội trưởng Hắc Mộc co vào, nhìn chằm chằm thân ảnh tên nhân loại trên mặt đất này, người này không ai khác chính là Hạ Bình.
"Đến tột cùng ngươi là ai?" Tiểu đội trưởng Hạn Bạt cũng gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh này, nó có thể phát hiện được trên thân thể thân ảnh này truyền đến khí tức nguy hiểm tới cực điểm, giống như một con Bạo Long đang ẩn núp.
"Ta là ai sao?"
Hạ Bình nghe nói như thế, lúc này cười cười: "Chẳng phải vừa rồi các ngươi còn đang thảo luận về ta sao? Hiện tại thế mà lại quên rồi?"
Cái gì? !
Tất cả sinh linh ba đại chủng tộc ở đây giật mình, con mắt tiểu đội trưởng Hắc Mộc lộ ra sát khí um tùm: "Ngươi chính là tên nhân loại bị chúng ta truy nã? ! Thật lớn mật, biết rõ chúng ta đang đuổi giết ngươi thế mà còn dám xuất hiện ở trước mặt chúng ta, chẳng lẽ ngươi thật sự không sợ chết sao?"
Nó không nghĩ đến nhân loại coi là cần phải tìm thời gian rất lâu mới thấy, bây giờ lại trực tiếp xuất hiện ở trước mặt chúng nó, căn bản không cần đi tìm.
Nhưng nó cũng cảm thấy nhân loại này quá phách lối, coi 5 đại chủng tộc chúng nó là bùn nặn sao? Tùy tiện xuất hiện ở trước mặt chúng nó, chẳng lẽ coi thủ đoạn giết người của chúng nó không đủ nhanh? !
"Đương nhiên biết sợ chết, người nào không sợ chết chứ."
Hạ Bình đương nhiên nói ra: "Nhưng bằng vào bản lĩnh của các ngươi còn chưa đủ để cho ta đi chết."
Hắn đứng chắp tay, bễ nghễ chúng sinh, căn bản không để những người ngoài hành tinh này vào mắt.
"Phách lối, ta ngược lại rất muốn nhìn xem đến tột cùng nhân loại nho nhỏ như ngươi có bản lĩnh gì mà càn quấy ở trước mặt ta." Tiểu đội trưởng Hạn Bạt là tên thứ nhất không tiếp nhận thái độ kiêu ngạo như vậy của Hạ Bình.
Sưu!
Trong nháy mắt, cả người nó bộc phát ra khí tức nóng rực, ở trong mười vạn tám ngàn cái lỗ chân lông đều toát ra hỏa diễm màu đỏ thẫm, toàn bộ thân thể như là một hỏa cầu khổng lồ.
Nhiệt độ bốn phía đều kịch liệt tăng cao, tựa hồ ngay cả không khí đều vặn vẹo, sóng nhiệt cuồn cuộn, nước bốn phía đều nhanh chóng bị bốc hơi thành hơi nước.
Cỏ dại trên mặt đất, cùng các loại thực vật, đều nhanh chóng bị bốc hơi dưỡng khí trong cơ thể, nhanh chóng khô héo, hóa thành cỏ khô, như đang diệt tuyệt khu vực vài dặm xung quanh.