Đồ du hành trên người những người kia rách tung toé, vô cùng cổ xưa, giống như trải qua vô tận thời đại cọ rửa, lão Thẩm Linh dạo bước, cúi đầu trầm tư.
Lông tóc Trần Vĩnh Kiệt dựng đứng, mặc dù không nhìn thấy, nhưng ông ta cảm thấy Nguyên Thần bị uy hiếp, gần đó giống như có lỗ đen chuyên nuốt thần, muốn xé rách Nguyên Thần của ông ta.
Lão phi hành gia trong lúc lơ đãng liếc qua Vương Huyên, quanh quẩn ở chỗ này thật lâu, ông ta bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời, giống như có cảm giác, vẻ mặt nghiêm túc, cuối cùng dẫn mấy tên Thẩm Linh rời đi, không có động tác công kích.
"Ông ta phát hiện ra chúng ta?" Da đầu Trần Vĩnh Kiệt tê rần hỏi thăm, hết kẻ tàn nhẫn này đến kẻ kinh khủng khác tới, nơi này thực sự quá nguy hiểm.
"Không biết!" Vương Huyên lắc đầu.