Hắn rất khẩn trương, Phương Vũ Trúc không quan tâm hóa thân của Trịnh Nguyên Thiên, thế nhưng hắn sợ đấy. Rời khỏi thế giới tinh thần, sau khi trở lại nhân gian, nếu như lão Trịnh nảy sinh ác độc thì tùy thời có thể xử lý hắn, chiếm nhục thể của hắn.
"Đội mũ giáp lên, an toàn là trọng yếu!" Trần Vĩnh Kiệt nói, đưa Tỏa Hồn Chung đội trên đầu Vương Huyên, sau đó, ông ta mang theo dây câu chạy trốn, vọt tới gần Trương Đạo Lĩnh tìm kiếm che chở.
Giờ khắc này, người Vương Huyên khoác tấm da thú màu bạc phóng đại, đầu đội Tỏa Hồn Chung ngân quang lượn lờ, trong tay cầm Trảm Thần kỳ, vượt qua cực hạn, giống như phá toái hư không, luân động đại sát khí, xông qua, đánh về phía Trịnh Nguyên Thiên.
Đám người giật mình, con ngươi Ma Tứ, Cố Minh Hi, Kỳ Liên Đạo, Chu Thanh Hoàng cũng co vào, hắn đang muốn một mình đi giết một vị cao thủ tuyệt thế?
"Tóc trắng, áo choàng bạc, thế này giống quá, có loại khí thế không sợ tất cả, dám là địch với cả thiên hạ kia, Vương giáo tổ xử lý Trịnh Nguyên Thiên!" Trần Vĩnh Kiệt hô.