Hai ngày sau, Vương Huyên lưu lại đầy đủ linh dược, Địa Tiên Tuyền, sau đó lại chạy đi, không chịu nổi bố mẹ của hắn điên cuồng công kích. Lòng tin của hai người kia đối với hắn rất lớn, không có chút lo lắng nào, nhưng lại đang tập trung tinh thần nhớ thương con dâu tương lai cùng cháu trai, cháu gái.
"Lão Thanh, chúng ta đi xem Kiếm tiên tử một chút!" Vương Huyên chạy về An thành, tìm tới Thanh Mộc, để anh ta điều khiển phi thuyền cỡ nhỏ đi mảnh sơn lĩnh vô danh kia.
"Ok!" Thanh Mộc chở hắn, một đường chạy về một mảnh núi rừng hoang vu bên ngoài An thành tám trăm dặm, nơi này không có danh thắng cổ tích gì, rất hoang vắng, quanh năm không có ai đặt chân.
Thật lâu sau, Vương Huyên mới tìm được chỗ kia, bây giờ không phải là mùa thu đông lần trước nữa, khắp núi xanh tươi, các loại dây leo bụi gai mọc thành bụi, che phủ cả ngọn núi thấp kia.
"Có biến!"