"Sao cậu lại tới đây?" Lăng Khải Minh hỏi, rất giống trong quá khứ, ông ta hỏi người nào cũng tràn đầy khí thế, ánh mắt sắc bén, trên mặt tràn đầy dò xét.
Vương Huyên ban muốn giải thích với ông ta rằng, không phải hắn cố ý gọi ông ta là lão Lăng, nhưng nghe thấy ông ta hỏi như vậy, lập tức nghĩ đến lão Lăng đã nói chuyện với ai đó, không muốn cho hắn đến Tân Tinh, liền không muốn sửa chữa xưng hô đó nữa, hơn nữa còn hỏi ngược lại: "Sao tôi lại không thể đến đây?"
Lăng Khải Minh cực kỳ nghiêm túc, hai mắt trừng lớn, không nói lời nào, cứ trầm mặc như vậy, khí thế rất lớn nhìn chằm chằm hắn.
Hai năm trước, Vương Huyên còn có thể ôn hòa lý luận cùng ông ta mà không bị ông ta áp đảo, hiện tại tất nhiên lại càng thêm thong dong.
Đặc biệt là, lúc trước lão Ngô cũng thường xuyên lượn lờ trước mặt hắn, không có việc gì cũng liên lạc với hắn, cho nên hiện tại sau khi hắn nhìn thấy lão Lăng, lại cảm thấy khí thế của ông ta có chút yếu, dường như chỉ có như vậy.