TRUYỆN FULL

[Dịch] Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 179: Bồ Tát bị dọa chạy(2)

Lão Trần lau dòng máu trên mặt, ở nơi đó khiêu chiến, nói: "Con mèo bệnh, thật sự cho rằng ta không biết ngươi là yêu ma sao? Đã sớm nhìn ra cho nên lúc không có việc gì mới xoa đầu ngươi!"

Bạch Hổ nghe lời này, ánh mắt lạnh lẽo đến cực hạn, nó giả ngu nghe cổ nhiều năm như vậy, chỉ là vì muốn lý giải trời đất bên ngoài thương hải tang điền biến đổi. Chỉ là nó không nghĩ tới nhân loại đáng giận, đáng hận này cũng đang giả ngu, cố ý xoa nó!

"Chính vì biết ngươi là đại yêu ma, cho nên, sớm mân mê tay cho đỡ nghiện!" Vương Huyên tiến một bước khiêu khích, nói xong nhìn bàn tay của mình một chút, nói: "Không có gì khác biệt với xoa mèo bình thường, đại yêu ma cũng chỉ như thế đi, xúc cảm không tốt không xấu, cũng tạm được."

Đây cũng không phải lời nói dối, từ khi hắn tiến đến ngày đầu tiên, vẫn luôn đề phòng, sợ con mèo này là yêu gây họa, ngẫu nhiên đi vò đầu của nó cũng là chuyện thú vị.

Về phần lão Trần, đừng nhìn ngày thường trấn tĩnh, kỳ thật nội tâm hoảng lợi hại, cho nên, ông ta thường xuyên "Sờ mèo giảm sức ép", đồng thời chậm rãi giảng cổ, tất cả cũng là vì kéo dài thời gian để tu hành.

Vương Huyên cùng lão Trần đều không quên, khối xương kia từng bị trấn áp ở dưới lòng đất Phật môn tổ đình, nếu không có gì ngoài ý muốn, tất nhiên là hung vật tuyệt thế đại.

Vương Huyên luyện thể thuật của Trương Đạo Lăng, lão Trần luyện Bồ Tát Quyền, đều là vì chuẩn bị trấn yêu, dù sao trong truyền thuyết hai thứ này rất thích hợp hàng yêu trừ ma.

Nhưng hiện tại xem ra, bọn họ xa xa đánh giá thấp cấp độ đại yêu, đừng nói làm đối thủ, ngay cả chạy trốn cũng quá sức, hiện tại cũng là "Thức ăn cho mèo".

Bạch Hổ mặc cho ba người tụ hợp, không ngăn cản, nó từ từ dạo bước, chậm rãi tới gần, sớm đã xem lão Trần như bữa ăn sáng, nghe ông ta giảng cổ kéo dài đến bây giờ, đều thành bữa... Bữa tối.

Nói xác thực, hiện tại là bữa tối nhân với ba.

Vương Huyên thở dài: "Lão Trần, ngày mai xem ra thật muốn mở lễ truy điệu vì ông rồi, trong cõi U Minh sớm có quyết định. Cho dù tôi cứu sống ông cũng không cách nào cải biến đại thế."

"Im miệng, tôi tay không xé chiến hạm còn chưa đã nghiền đâu!" Lão Trần không thích nghe.

Thanh Mộc là sụp đổ nhất, lần đầu tiên tiến đến đã gặp gỡ loại đại yêu ma này, truyền thuyết thần thoại hiện ở trước mắt, anh ta nhận trùng kích quá lớn.

Phanh phanh phanh!

Ba người phản kháng, nhưng tất cả đều bị móng vuốt lớn của Bạch Hổ đánh bay ra ngoài, cả người là máu, mặc dù lão Trần cùng Vương Huyên liều mạng tiến công, cũng còn lâu mới là đối thủ của nó.

"Cô nương mặc đồ đỏ, mèo nhà ngươi làm mất nấp ở nơi này, tranh thủ thời gian mang nó đi đi!" Vương Huyên gọi hàng.

Một sát na, tiếng cười thanh thúy như chuông bạc truyền đến, dễ nghe nhưng lại rất lạnh, chỗ sâu Nội Cảnh Địa, một nữ tử áo đỏ cầm ô giấy dầu, ở trong sương mù mưa bụi cười về phía bên này.

Giờ khắc này, da đầu Vương Huyên cùng lão Trần đều muốn nổ tung, thanh âm kia quá rõ ràng, vang ở bên tai, hai người chỉ một thoáng cảm giác được sự uy hiếp của cái chết, đây là gặp gỡ "Siêu cấp to con"!

Lão Trần thấp giọng trách cứ: "Vương giáo tổ, xin người im miệng, chớ chọc nàng, chúng ta ngay cả mèo của nàng cũng không đối phó được!"

Sau khi Bạch Hổ nhìn thấy nữ tử kia, cái đuôi cũng lắc lư, đơn giản hóa thành một con chó trắng, muốn bao nhiêu nhu thuận có bấy nhiêu nhu thuận, sau đó nó quay người bổ nhào qua, ngậm lấy Thanh Mộc chạy đến chỗ nữ tử áo đỏ.

Có thể tưởng tượng Thanh Mộc sụp đổ cỡ nào, lần đầu tiên tiến đến đã thể nghiệm mở màn cấp Địa Ngục.

Vương Huyên cùng lão Trần điên cuồng đuổi theo, nhưng căn bản không đánh nổi đại yêu Bạch Hổ.

Còn may, đại yêu Bạch Hổ không nuốt Thanh Mộc, đặt anh ta ở trước tầng đại mạc kia, đây là muốn hiến cho nữ tử áo đỏ sao? Nhưng cách đại mạc không có cách nào đưa qua.

"Quả nhiên, đồ vật trấn áp dưới Phật môn tổ đình không thể đụng vào, khối xương Bạch Hổ kia hình như là chìa khoá mở ra mảnh Nội Cảnh Địa này, mà đại yêu ma Bạch Hổ tuyệt thế lại chỉ là sủng vật nữ tử áo đỏ kia nuôi!" Lão Trần đầu đầy mồ hôi, bắp chân nhỏ cũng đang run rẩy, thường đi ở bờ sông rốt cục cũng ướt giày.

Vương Huyên thấp giọng nói: "Lão Trần, ông thấy không, nữ tử áo đỏ kia hình như không ra được."

Lão Trần quay đầu quan sát, nữ tử áo đỏ đứng ở nơi mông lung, mưa nhỏ tí tách, giống như là cách một tầng đại mạc, cách nơi này cực kỳ xa xôi.

Vương Huyên nói: "Ban đầu lúc chúng ta đi vào, từng thấy được nàng sụp đổ ở trong sấm sét, hẳn là ảo giác, nàng chân chính ở phương xa, không cách nào vượt qua."

Loại cảm giác này giống như là lúc quỷ tăng trong mộng gặp hắn, diễn dịch Bồ Tát Quyền pháp, giống như cách đại mạc, thân ở chỗ xa xa vô tận, thời gian dài thân ảnh tan hợp.