Đằng xa, Vương Huyên im lặng, trong thế giới tinh thần vậy mà lại có tia chớp, thiên lôi thuộc cấp độ tinh thần, thật sự quá đặc biệt.
Hắn đang nghĩ, nếu như có người sống ở nơi này quanh năm, thì có thể biến chính mình thành sinh vật thuộc lĩnh vực tinh thần không? Cho dù là núi non, hay là vạn vật, hoặc là thiên kiếp, đều chân thật như vậy.
“Chúng ta đi thôi!”
Vương Huyên và Trần Vĩnh Kiệt tìm một nơi không người, từ nơi hẻo lánh đến gần chỗ mưa to không dứt, mây đen nghìn nghịt, cùng với sấm sét dày đặc.
"Ông đội mũ bảo hiểm chuông bạc thì có thể bị dẫn điện không?" Vương Huyên nhìn về phía lão Trần, nói: “Ông có muốn tôi dùng lá cờ để chắn sấm sét cho ông không?"