Quả nhiên là loạn thế...
Hầu Trung Ngọc thở dài một tiếng, hắn nhìn thiếu niên đang dần dần rời xa mình.
Phẫn hận, cừu hận đều tiêu tan, cuối cùng nhắm mắt lại, dường như lại biến thành đứa trẻ sợ hãi nhìn tuyết lớn bay tán loạn trên chiến trường. Cha mẹ và muội muội đều đã chết, mà hắn thì không muốn chết. Tuyết trắng rơi xuống, có người chống ô đi tới, đưa tay ra.
Đại thuật sĩ máu chảy đầm đìa cuối cùng cũng chỉ thì thào: "Sư tôn, con lạnh..."
Hắn đưa tay ra, chạm vào đoàn ánh sáng ấm áp kia.