Đôi mắt của Tường Thụy trợn trừng, cứng đờ hồi lâu.
Miệng há ra, lộ cả hàm răng, ngây ngốc.
Quả ở vuốt trái, măng trúc lột vỏ ở vuốt phải đều chẳng còn thơm tho.
Cứ thế ôm trong tay, ngây ngốc hồi lâu, trong tâm dâng lên thanh âm, loại âm tiết mà thời đại này đã không còn ai biết đến, thứ ngôn ngữ đặc biệt, thậm chí còn mang theo khẩu âm mang mùi vị của đồ đồng.
Không sai! Đây là hương vị của mấy ngàn năm trước.