Vũ Văn Hóa ôm thương, ngồi trước doanh trại, vươn tay, đón lấy một bông tuyết.
"Ha... Phàn Khánh, Phàn Khánh."
"Ta sắp thảo phạt Lang Vương, danh tướng lừng lẫy thiên hạ, nếu ngươi biết, hẳn cũng sinh lòng ngưỡng mộ."
"Giờ đây, ta đã có thể thống lĩnh sáu ngàn quân, chinh chiến bốn phương, cảnh giới ngũ trọng thiên đỉnh phong. Ngươi ở Giang Nam, sống những ngày tháng thái bình, ha, đôi khi ta thực sự nghĩ, giữa ta và ngươi, liệu có khi nào còn có thể trùng phùng."
"Nhưng rồi lại nghĩ, với tính cách của ta và ngươi, với lập trường của ta và ngươi."