Không được nói sai.
Lang Vương trầm mặc hồi lâu, lại hỏi thêm rất nhiều vấn đề, Trần Văn Miện lần lượt trả lời, đều có lý lẽ, căn cứ, phù hợp với lựa chọn của một vị minh quân, Lang Vương gật đầu, hắn lấy ra một vật, đó là một chuỗi dây thừng rối tung, đưa cho Trần Văn Miện.
"Nghe nói con trai ta xưa nay vốn tài trí, chi bằng giải khai vật này?"
"Nếu có thể giải khai, phụ thân sẽ cho ngươi một vật tốt."
Trần Văn Miện đáp: "Ta nhất thời chưa giải được, phụ thân, ta mang về rồi giải có được không?" Lang Vương gật đầu, Trần Văn Miện ôm vật này rời đi. Lão Lang Vương than thở: "Đáng tiếc, thật đáng tiếc, bên hông có đao, sao không dùng?"