"Rượu... cho ta rượu..."
Thanh âm mơ hồ, lẫn trong tiếng gió cuồng bạo của đại mạc, Vương Thuấn Sâm lẩm bẩm, nhưng không có phản ứng gì. Trong tiếng động của đại mạc, lẫn một loại thanh âm đặc biệt, khiến tim hắn bỗng nhiên xao động, cảm thấy bất an.
Thanh âm kia the thé, tựa như lưỡi dao sắt rạch qua mặt băng.
Cũng giống như kỵ sĩ kiệt xuất nhất của Tây Vực cưỡi ngựa nhanh, vung roi dài, phần đuôi roi mang theo một lưỡi đao sắc bén xé rách hư không.
Dường như có người đang dùng sức lay vai hắn, lớn tiếng hô: "...■■■■■■!!!"