Nằm trên giường, tưởng tượng cảnh lúa ngoài đồng đang ngày đêm vươn mình dưới ánh nắng, trong lòng Phàn Khánh vui sướng khôn tả.
Giá như mẫu thân còn đây, phụ thân cũng còn, thì tốt biết bao?
Một nam nhân như Phàn Khánh, cũng không nén được xúc động, chớp mắt đã mười ngày trôi qua. Phàn Khánh nhớ đến lời hẹn của Kỳ Lân quân đại soái, trong lòng do dự, thoáng nghĩ, ở lại đây, có lẽ cũng không tệ.
Nhưng hắn lại nghĩ đến vị tướng quân hãy còn trẻ tuổi, nghĩ đến những lời hứa, những cam kết mà người đó trao cho hắn.
Trong lòng Phàn Khánh lại dấy lên một cảm xúc phức tạp, hắn lo lắng, nếu mọi người đều nghĩ như vậy thì phải làm sao? Nếu mình không đi, người khác cũng không đi, đại soái quay đầu lại, thấy phía sau mình chẳng còn một ai, thì sẽ đau lòng biết bao?