Khi thủ cấp của Khương Huyền Đào rơi xuống, bàn tay Khương Tố khựng lại một khoảnh khắc.
Vị Thần tướng lạnh lùng vô tình này, trước mắt phảng phất hiện lên những năm tháng ngắn ngủi, có quyết định lưu lại một cây cột chống cho Ứng quốc sau này vẫn là quyết đoán lạnh nhạt, có sau khi lưu lại huyết mạch, nhìn thấy hài tử mà thoáng chút gợn sóng.
Có những ngày dùng thân phận trưởng bối dạy hắn tập võ luyện công, cùng với Khương Huyền Đào từ nhỏ lớn lên, từng chút một trở thành thiếu niên hăng hái, trở thành thanh niên anh lãng, cũng bước lên chiến trường, cũng lập công dựng nghiệp.
Chuyện cũ như nước chảy, trước kia không để ý, giờ khắc này lại như một thanh lợi kiếm đâm vào tim Khương Tố.
Bàn tay của Võ đạo Truyền thuyết lúc thu về có chút trì trệ.