Ngày thường, Lục Trường Sinh đều cảm thấy mỗi ngày trôi qua không nhanh không chậm, vui vẻ thoải mái.
Nhưng hôm nay…
Trong một mật thất tu luyện, Lục Trường Sinh nhìn Khương Y Ngọc trước mặt, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, tựa như dày vò, thống khổ vô cùng.
Hôm nay Khương Y Ngọc dường như đã điểm tô lại dung nhan.
Ngày thường, nàng vốn đã xinh đẹp động lòng người, nay lại càng thêm vài phần mị hoặc, dung nhan vốn đã kinh diễm tuyệt trần nay lại càng khó dùng từ ngữ mà lột tả hết vẻ đẹp.