Trong mọi thời đại, những người như thôn dân này chỉ có thể tồn tại trong những khe hở nhỏ bé giữa hai lằn ranh sinh tử.
Kẻ yếu luôn bị kẻ mạnh chà đạp, đó là quy luật sinh tồn.
Các tông môn, thế gia, vương triều, đều coi sinh mạng người thường như cỏ rác.
Thường ngày, khi không có việc gì xảy ra bọn hắn chẳng đoái hoài gì đến những kẻ dân đen.
Nếu tâm trạng tốt, có lẽ sẽ ban cho một nụ cười, thậm chí có thể tùy tiện ban thưởng một chút tài vật đủ để một người thường bước vào con đường tu tiên... Nhưng đối với người tu hành, những thứ đó vốn chỉ là phế phẩm.