Chỉ mới một canh giờ trôi qua.
Trong phòng của "Hứa Lạc" lúc này đã xuất hiện thêm ba bóng người.
Chỉ là hiện tại Hứa Dạ Minh đang đứng yên lặng, lưng thẳng tắp, đầu cúi xuống, mồ hôi lạnh đầy trán.
“Sư… sư tôn.”
“Ồ, ngươi vẫn nhớ ta là sư tôn của ngươi đấy nhỉ.” Chỉ thấy Lục Trường Sinh hai tay khoanh trước ngực, híp mắt nở nụ cười.