Vùng núi non này hoang vu vắng vẻ, đương nhiên không có ai đến khai phá, khiến cho cây cối mọc um tùm khắp nơi. Cây cối ở nơi này mọc cao hơn rất nhiều so với những nơi khác, cành lá cũng rậm rạp hơn.
Những cây cổ thụ đã tồn tại mấy chục vạn… Thậm chí mấy trăm vạn năm, tán cây dày rộng đan xen với nhau, giống như tạo thành một bức màn che kín bầu trời. Ngay cả ánh nắng cũng chỉ xuyên qua được vài tia sáng yếu ớt, lác đác những đốm sáng le lói tạo thành một bầu không khí âm u ngột ngạt.
Trong rừng rậm u ám rộng lớn, ba người Hứa Dạ Minh, Diệp Thu Bạch và đại trưởng lão đều dừng lại.
Nghe vậy, sao đại trưởng lão có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của Hứa Dạ Minh được?
Chỉ thấy hắn quay đầu lại, nhìn Hứa Dạ Minh, vẫn nở một nụ cười nhạt: “Nói vậy là Hứa hiền chất nghi ngờ ta?”