“Hứa Thương Hải à… Lúc ấy cho dù ta đang ở ngoài tìm kiếm phương pháp cho Huyền Chủ, không quan tâm thế sự, nhưng cũng nghe nói về danh tiếng của hắn.”
“Ai cũng nói hắn là học viên có thiên phú tốt nhất trong mấy vạn năm nay của Thương Huyền học viện. Lúc ấy ta còn định sau khi trở về tận mắt nhìn thấy, sẽ thu hắn làm đệ tử cuối cùng. Nhưng không ngờ sau khi về lại nghe nói Hứa Thương Hải và một nữ học viên khác đã rời khỏi Thương Huyền học viện, thật sự đáng tiếc.”
Sau khi trở về tiểu viện, Hứa Dạ Minh nhớ lại lúc Thương Huyền viện trưởng nói câu này thì vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Kỳ Ngộ ở bên cạnh an ủi: “Hứa lão đại, thực lực và thiên phú của phụ thân ngươi rất cường đại. Ta cũng nghe trưởng bối trong tộc nhắc qua, năm đó Hứa Thương Hải dùng sức một mình, tuổi trẻ bằng vào tu vi Vực Thần cảnh sơ kỳ, đã giết ra được một con đường máu dưới sự bao vây của Hứa gia và Hiên Viên gia!”
“Hơn nữa ngươi còn không biết, lúc còn trẻ Hứa Thương Hải hoàn toàn xứng là người đứng nhất trên Thương Huyền bảng, dùng sức một mình đè ép bao thiên kiêu lúc bấy giờ. Nếu không phải xảy ra chuyện kia, chỉ sợ thế hệ trẻ tuổi trên Thương Huyền bảng năm đó không thể xuất đầu lộ diện.”