Nhưng mà một lúc sau.
Đôi mắt vốn đã tang thương kia của Tần Trạm lại càng thêm vài phần tang thương, ngay cả cơ thể cũng còng xuống một chút.
Ngược lại, vẻ mặt của Lục Trường Sinh thì lại rất rạng rỡ, khóe miệng hơi cong lên, nụ cười mỉm mang theo đắc ý khi mưu kế được như ý.
Lục Trường Sinh vỗ vỗ bả vai Tần Trạm, cười nói: “Được rồi được rồi, không phải chỉ bảo ngươi đưa chút lễ gặp mặt thôi sao. Nhìn cái dáng vẻ như là muốn mạng của ngươi vậy.”
Không phải sao?