Trên đường đi, tâm trạng của Cửu Bạch Lộ dường như rất tốt, đôi mắt cong cong như một vầng trăng khuyết.
Một chiếc váy trắng tinh khôi không nhuốm chút bụi trần tung bay trong gió, mái tóc dài màu trắng đủ dài để chạm đất cũng bay phất phơ từng lọn, thu hút ánh mắt của những người xung quanh.
Mục Phù Sinh bất lực nhìn bóng lưng của Cửu Bạch Lộ, trước đây nữ nhân này không phải được gọi là băng sơn sao, sao bây giờ trông chẳng khác gì một tiểu cô nương?
Nhưng ngay lúc này, cốt truyện sáo rỗng cuối cùng vẫn xảy ra.
Một nam tử quý phái, phong độ phiên phiên, mặc áo choàng gấm, cầm quạt xếp đi đến trước mặt Cửu Bạch Lộ, cười nói: "Dáng người như vậy, dù có bị khăn che mặt thì cũng có dung nhan khuynh thành động lòng người, e rằng chỉ có nhị hoàng nữ điện hạ mà thôi."