Thượng Cần nói xong cũng không đợi Vương Đào từ chối, lập tức ghé tai một người bên cạnh nói nhỏ mấy câu. Người này lập tức đứng dậy rời đi, đi về phía đống rác kia.
Vương Đào vốn định nói hắn không cần những thứ này, nhưng nghĩ mình tới đây để điều tra, nên cũng không nói nhiều về chuyện này.
Sự im lặng của Vương Đào khiến Thượng Cần cho rằng hắn đã đoán đúng, liền thấy sắc mặt Thượng Cần rất đắc ý.
“Các ngươi ở trong thành, cả ngày giả bộ đạo mạo chính nhân quân tử, nhưng thực tế trong lòng nghĩ gì ai mà biết được! Loại khách hàng như ngươi ta gặp nhiều rồi, hôm nay ta có thể thỏa mãn ngươi!”
Vương Đào nhíu mày.