Doanh trại Ngư Loan thực sự khá lớn, có tổng số hơn 150 người, giống như một xã hội thu nhỏ, có sẵn mọi thứ.
Ở đây đồ ăn là đồng tiền mạnh, chỉ cần ngươi có đồ ăn, ngươi gần như có thể để cho tất cả mọi người phục vụ một mình ngươi, tất nhiên muốn làm được điều này thì cần rất nhiều đồ ăn, điều mà ít người có thể làm được.
Những người sống sót là nền tảng của doanh trại, nhưng đồng thời, cũng là món hàng rẻ tiền nhất.
Vương Đào lại đi theo Từ Tiểu Quân đi tới đại sảnh có không gian rộng lớn kia, nhìn thấy rất nhiều người sống sót cho thuê chính mình, nam nữ già trẻ đều có.
Chỉ cần có người lấy ra đồ ăn, bảo bọn họ làm gì cũng được, đương nhiên không bao gồm việc ra ngoài tìm kiếm vật tư, dù sao nếu như bọn họ có khả năng đi tìm vật tư thì cũng không trở thành ở chỗ này chờ người khác thuê chính mình.