"Ngồi."
Vương Đào chỉ vào phía bên cạnh mình.
Nhớ lại cảm giác bị uy hiếp vừa rồi, Lê Thu Du không dám phản kháng, ngoan ngoãn ngồi ở trên ghê sô pha, tuy nhiên cách Vương Đào thật xa.
Vương Đào xê dịch mông một chút ngồi bên cạnh Lê Thu Du, nhìn vào Lê Thu Du đang rất lo lắng, Vương Đào vươn tay ra, Lê Thu Du theo bản năng rụt cổ lại.
Vương Đào đặt tay lên vết đỏ trên cổ Lê Thu Du và nhẹ nhàng nói: