Đương nhiên, nàng ta không có khả năng không trả món nợ này cho Vương Đào, chờ sau khi nàng nắm quyền kiểm soát toàn bộ căn cứ, nàng chắc chắn sẽ phải trả món nợ này cho Vương Đào trước!
Lam Ngọc Liên cũng không biết suy nghĩ trong lòng Vương Đào, trông thấy dáng vẻ rất giàu có của Vương Đào, trong nội tâm cô càng cảm động hơn.
Ngoại trừ người thân ra, nàng ta cho tới bây giờ chưa từng cảm nhận được người xa lạ nào lại đối tốt với nàng như vậy ---- không, bây giờ không còn là người xa lạ nữa mà bọn họ là bằng hữu tốt!
"Khục, chuyện này, chẳng lẽ ngươi không tò mò vì sao trước đây ta vẫn luôn muốn mời ngươi gia nhập vào Hội sở chúng ta sao?"
Lam Ngọc Liên đột nhiên nói, nàng ta không định che giấu Vương Đào, dù sao cũng là bằng hữu tốt rồi, không cần thiết phải che giấu nữa.