Vương Đào không rõ những chuyện này, cho nên khi thấy ánh mắt bọn họ nhìn mình có chút nghi hoặc, cho tới khi Khúc Thế Lâm ở bên tai hắn nhỏ giọng giải thích một chút, hắn mới biết nguyên nhân.
Vương Đào trước kia vốn không có ý định tranh công, hắn sớm đã không cần cũng không để ý những hư danh này. Nhưng Khúc Thế Lâm đã nhận định Vương Đào là phu quân, tự nhiên không thể độc chiếm phần vinh quang này, nàng muốn để thế nhân ghi nhớ tên Vương Đào, muốn để những người sử dụng huyết thanh, biết phải cảm tạ ai. Cho nên nàng một mực nhấn mạnh, nếu không có Vương Đào, vắc-xin và huyết thanh sẽ không thể chế tạo ra.
"Đa tạ!"
Vương Đào hướng Khúc Thế Lâm nói lời cảm tạ. Bất luận hắn có cần những hư danh này hay không, Khúc Thế Lâm đây là vì tốt cho hắn, hắn tự nhiên phải nhận phần tình này.
"Hắc hắc, đều là người một nhà, khách khí làm gì!"