Chứng kiến Hải Lãng chìm vào trong khe nứt, Vương Đào trong trạng thái Ám Ảnh rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đã dùng hết mọi thủ đoạn, nếu Hải Lãng đuổi theo, hắn khẳng định không địch lại nổi. Đương nhiên, Hải Lãng có đuổi kịp hay không cũng là một vấn đề, ở trạng thái Ám Ảnh, hắn chạy cực nhanh.
Bất quá, khi Vương Đào đến địa điểm đã bố trí nhân thủ chờ lệnh trước đó, trong lòng hắn chợt chùng xuống.
Nơi này trống trải, không một bóng người. Nhưng lại có dấu vết hỏa diễm thiêu đốt.
"Người đâu? Chẳng lẽ trận chiến vừa rồi lan đến bọn họ? Không xui xẻo đến vậy chứ..."