Dù sao đi nữa, những học viên này cũng coi như là vì căn cứ mà xông pha sinh tử, phải để bọn hắn cảm nhận được tất cả những điều này đều đáng giá. Cho dù là về tinh thần hay vật chất, đều không thể bạc đãi bọn hắn.
Khi Vương Đào đến cổng lớn, Cố Vân cũng vừa tới, mấy chiếc xe buýt lớn cũng vừa vặn tiến vào cổng.
…
Trong xe buýt lớn, các học viên đều vô cùng mệt mỏi, bọn hắn bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon. Một tháng sinh hoạt ở Liệt Phùng này, quả thực có thể so sánh với một năm sinh hoạt mạt thế của bọn hắn!
Bọn hắn mỗi ngày đều là thức dậy, ăn cơm, chiến đấu, tổng kết, ngủ… Thoạt nhìn rất quy luật, dễ khiến người ta tê liệt. Nhưng bởi vì mỗi lần kẻ địch đều không giống nhau, cho nên dẫn đến, mỗi lần bọn hắn đều cần phải đánh lên tinh thần gấp mười hai phần, tinh thần độ tập trung cao độ… Trong tình huống đó thật sự rất mệt. Thậm chí rất nhiều học viên đều có ý muốn rời khỏi học hiệu.