Diêu Hải thần sắc phức tạp đưa sáu người đến cửa hầm trú ẩn. Sau đó đưa cho bọn họ chiếc bộ đàm bị hỏng mà trước đó hắn tìm được.
“Đa tạ, các ngươi cũng vậy.”
Sau vài câu khách sáo, mấy người cẩn thận chờ ở cửa một lát, xác định không có chim ưng, liền mang theo hành lý của mình, lao vào trong gió tuyết.
“Haizz…”
Diêu Hải thở dài, sau đó lại đến bên cạnh Vương Đào.