Đỗ Cách nhìn những người bên cạnh mình ở xung quanh, nở nụ cười lần nữa:
“Thực ra chúng ta là cùng một loại người. Nhưng nếu trên đời không có một đám ngốc biết rõ nguy hiểm mà còn muốn đứng ra như chúng ta, tất cả đều là kẻ trí thức cười người khác ngu ngốc như các ngươi thì thế giới thật sự còn tốt đẹp sao?
Nếu cho ta chọn lần nữa thì ta vẫn bằng lòng làm kẻ ngu xuẩn, phấn đấu một đời vì niềm tin của chính mình, mà không trốn ở một góc âm u nào đó và trào phúng người khác…”
Đám người Ryan ưỡn lưng thẳng tắp, tựa như ngu ngốc cũng trở thành sự kiêu ngạo của họ.
Giờ phút này, họ cảm thấy khoảng cách giữa mình và Đỗ Cách được rút ngắn vô tận.