“Ta cũng có thể đi à?”
Ánh mắt Đỗ Cách bừng sáng.
“Phải có công lao mới được.”
Ngô Xương nhìn Đỗ Cách với vẻ khinh thường, tùy tiện ném mồi đã phá vỡ tâm cảnh của ngươi rồi, người bản địa rốt cuộc vẫn là người bản địa, không chịu nổi một đòn. Hắn lắc đầu nói:
“Công chúa, giờ nói mấy chuyện này cũng vô ích. Thế lực ma đầu lớn mạnh, ai thắng ai thua còn chưa biết? Nếu ma đầu giết chết thần tiên trước một bước, nhân gian cũng không còn nữa. Cho nên chúng ta phải tập trung tinh lực đối phó những thiên ma khác. Hơn nữa cũng như Hà tiên sinh đã nói, nhất định phải nhanh, nếu công chúa vốn dự định khởi binh trong vòng một hai năm, tốt nhất bây giờ nên rút lại còn nửa năm hoặc vài tháng thôi. Lỡ có thiên ma đầu quân cho định quốc công, chúng ta càng khó làm việc hơn nữa.”