Ngô Xương nhìn Lạc Sương, giải thích:
“Trước đây vì phòng ngừa thân phận thần tiên bị tiết lộ khiến thiên ma hãm hại, ta phải ra vẻ nhút nhát khi gặp người khác, cơ thể yếu ớt, cũng vì thế nên vết thương mới chậm chạp chưa lành lại. Nhưng khi ta thản nhiên thừa nhận thân phận của mình, trong lòng dâng lên sự dũng cảm, vết thương không cần thuốc cũng đã khỏi, đây chính là phù hợp thuộc tính.”
Lạc Sương sửng sốt:
“Nói như vậy, bản lĩnh của Ngô tiên sinh quả thật thích hợp làm tướng quân xông pha đánh trận.”
“Đúng vậy, có ta dẫn dắt quân đội, nhất định đánh đâu thắng đó.”