Ầm!
Một tiếng động nặng nề vang lên, nhưng trong nháy mắt khi Đỗ Cách đụng vào hắn thì đã sử dụng linh lực để dịch chuyển hắn, cuối cùng ném hắn vào bên trong vòng chữ “cấm” mà Đan Tòng dùng làm phòng ngự, rồi cũng nhốt cả mình lại.
“Cần gì chứ?”
Đỗ Cách quay đầu lại liếc nhìn Huệ Hành mắt đầy tơ mắt tựa như phát điên, lợi dụng đánh đổi một cái tai mà buông một trong số hai tên Đại Thừa cảnh ra, sau đó khoát tay lên người Huệ Hành, mãnh liệt truyền linh lực thuần phác ra:
“Huệ Hành thiền sư, bình tĩnh đừng nóng, để ta giúp ngươi thăng cấp trước một hồi. Các huynh đệ Giám Tu viện, cởi quần áo ra, chỉ thấy vết sẹo sáng loáng, cho các đại sư Lan Ninh tự nhìn xem, thực ra mất cái tay cái chân cũng không có gì ghê gớm, cùng lắm để lại thêm vài cái sẹo…”