“Bây giờ mới là thần thông này…”
Viện trưởng dùng linh lực mô phỏng ra một cánh tay, lấy chưởng làm đao chém về phía cổ tay của Đỗ Cách, trong phạm vi chế ngự của chữ ‘Cấm’, ngoại trừ việc di chuyển ra thì hắn có thể sử dụng một số hành động nhỏ.
Đỗ Cách nhanh chóng rút tay lại, đồng thời cũng lấy bộ tóc trắng của hắn.
Vứt mái tóc xuống đất, Đỗ Cách cười bất đắc dĩ.
“Viện trưởng, thần thông của Đan Tòng là văn tâm, còn thần thông của ta là đạo trời. Đạo của trời, bổ ít nhưng tổn nhiều. Đạo trời của ta chưa tu thành, mỗi lần dời tay thì nhất định sẽ mang đi một thứ từ trên cơ thể của ngươi, vậy nên ngươi tốt nhất là đừng nên phản kháng.”